Cuối cùng, khoảnh khắc mà Tiểu Ly mong chờ nhất cũng đã đến. Khi đoàn xe dừng lại cũng là lúc Tiểu Ly thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn lấy đôi bàn tay đang quấn lấy nhau. Hít sâu lấy một hơi thật mạnh nhìn về phía bên trái, đây không phải nơi nào khác mà chính là nhà của Phong Quân. Nhìn vào căn nhà, Tiểu Ly hai mắt mở to tròn xoe như hai viên bi lớn miệng thủ thỉ:
Thay đổi rồi sao? Phong Quân mấy năm nay xem ra không tệ. Gia đình cũng đã khá giả hơn rất nhiều.
Nói xong, tay Tiểu Ly nắm lấy tay cửa đẩy nhẹ ra, ánh mắt vẫn không quên nhìn lại về hướng của Thái Gia. Nhìn thấy Thái Gia mỉm cười, tay cũng đẩy nhẹ chốt cửa phía bên kia bước xuống, Tiểu Ly lập tức cũng ly khai khỏi xe. Cả hai người chậm rãi tiến đến cánh cổng phía trước, Tiểu Ly tay nhẹ nhàng khẽ ấn chuông.
Ting Tong, Ting Tong, Ting Tong
Ba hồi chuông vang lên, một giọng hồi âm đáp lại từ phía bên trong:
Đến đây, đến đây.
Cánh cổng chợt hé từ từ mở ra, sau cánh cổng xuất hiện một người trung niên, trên người chỉ vỏn vẹn mặc lấy một chiếc quần đùi, cơ thể xấu xí với nhiều vết thẹo và chảy xệ của mỡ thừa. Tiểu Ly trong lòng cũng không để ý lắm, bây giờ trong lòng chỉ muốn gặp Phong Quân mà thôi. Nhìn người đàn ông, Tiểu Ly nhẹ giọng nói:
Cho hỏi, đây có phải nhà của Phong Quân phải không?
Nghe giọng nói ngọt ngào của Tiểu Ly, ánh mắt hắn quét một mạch qua hai người rồi ngừng lại trên thân thể Tiểu Ly hiện lên sự thèm thuồng như thú dữ đang rình rập con mồi.
Ở đây không có gì phải ngại, Phong Quân thì không có, nhưng có ta phong lưu.
Con điếm gọi hôm nay lại sang trọng vậy à? Lại còn có mụ bà đi theo nữa sao?
Vào trong phục vụ đi, tốt thì thưởng thêm.
Ánh mắt vốn lãnh đạm của Thái Gia chợt trở nên ngưng trọng, mí mắt trở nên căn mịn, đôi mắt bắt đầu mở to kèm theo sự giận dữ quát mắng:
Súc sinh, ngươi có biết ngươi vừa nói gì không? Thật dơ bẩn, ngậm cái miệng cống của ngươi lại, nếu không vĩnh viễn ngươi cũng không nói được nữa.
Tiếng quát không quá lớn, cũng không hề nhỏ của Thái Gia thẳng về gã đàn ông, gã còn chưa phản ứng, sắc mặt vừa nghiêm trọng thì trong nhà liền truyền ra một tiếng nói của một người khác.
Cải nhau với điếm nữa à, cho nó thêm chút tiền gọi nó phục vụ cả tao nữa. Hôm nay thấy hơi dư đám nhỏ trong bụng.
Ô hay mụ già này để cho ngươi còn cô bé bên cạnh thì…
Tên thứ hai liếm liếm môi mấy cái gương mặt như kẻ nghiện nhìn vào Tiểu Ly nói. Thái Gia ngày càng tức giận, giọng nói nặng trĩu buông xuống:
Ta hỏi lần nữa, Phong Quân mà đứa cháu ta tìm có ở đây hay không?
Hai gã đàn ông nhìn nhau rồi cười cợt nhã đáp lời:
Phong lưu thì có, bảo đảm lên chín tầng mây. Còn Phong Quân gì đó thì ta không biết. Căn hộ này là ta mua lại, ra giá đi bao nhiêu? Bao nhiêu thì chịu quỳ gối phục vụ hai chúng ta.
Thái Gia sau khi nhận được câu trả lời chỉ vẻn vẹn cầm lấy tay Tiểu Ly xoay người bỏ đi, cùng lúc ra hiệu cho hai vệ sĩ ở đứng hai bên cánh cổng đang nắp sát ở đó đi theo. Tiểu Ly vừa xoay người, một gã đàn ông liền đưa tay định chợp lấy bờ mông của Tiểu Ly, bất thình lình một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay của gã đàn ông, bị nắm chặt cùng sức ép, cánh tay của gã đàn ông dần tím tái. Hắn bắt đầu cảm nhận được nỗi đau như có một lực ép thẳng vào xương cánh tay ngày một lớn.
Rắc…
Ahh…
Tiếng rên la thảm thiết bắt đầu, Thái Gia nhìn người vệ sĩ còn lại bên cạnh phân phó:
Tìm hiểu xem nếu căn hộ đó không còn là của người mà tiểu thư cần, thì đem giải quyết sạch sẽ hết đi. Ta không muốn phải nhìn thấy chúng lần nào nữa.
Dạ, Thái Gia!
Người vệ sĩ bên cạnh sau khi gật đầu nhận lệnh thì quay trở lại phía căn hộ. Tiểu Ly nhìn hành động của vệ sĩ, không kiềm chế:
Thái Gia, chuyện này.
Thái Gia chỉ mĩm cười rồi tiếp tục cầm tay Tiểu Ly bước tiếp. Khi Thái Gia đến bên đoàn hộ tống cùng Tiểu Ly, một vệ sĩ khác tiến đến trước mặt vừa khom người kính trọng vừa nói:
Thái Gia, tiểu thư. Hạ nhi nãy giờ đã cho người và đích thân đi hỏi những người xung quanh. Tất cả đều có chung một thông tin chính xác và có thể khẳng định là gia đình người bạn Phong Quân của Tiểu Thư cách đây 3 năm đã rời khỏi nơi này sau khi …
Sau khi có chuyện gì? (Nhìn vẻ mặt khó xử của vệ sĩ, Tiểu Ly chợt nói)
Sau khi người bạn của tiểu thư kết hôn.
Câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại khiến cho Tiểu Ly bản thân như đứng trước một mũi lao đang phi thẳng vào tim. Dù xa cách bao nhiêu năm nhưng Tiểu Ly vẫn luôn giữ trong tim hình bóng Phong Quân, dù tình cảm đã phai mờ đi rất nhiều đi nữa thì Tiểu Ly vẫn luôn chờ đợi. Nhận tin, Tiểu Ly trong chốc lát ủ rủ, lấy tay xoa trán hơi lảo đảo về phía Thái Gia.
Thái Gia cũng nhẹ nhàng dìu Tiểu Ly ngồi vào trong xe rồi ra lệnh cho đoàn hộ tống khởi hành trở về. Suốt quảng đường Tiểu Ly như người mất thần, Thái Gia chỉ biết thở dài nhìn cô công chúa nhỏ của mình ủ rủ.
Cứ thế đoàn xe chậm rãi trở về dinh thự trong ngày…
Đừng quên ngày mai lúc 18:30 sẽ cập nhật chương mới nha mọi người ơi