Nghe lời tường thuật nội dung của phong thư từ miệng của Ngô trưởng lão, tất thẩy Lưu Gia Nghiêm, Vô Danh cùng những người khác không ngừng hiện lên một tia kinh ngạc. Mọi ánh mắt gắt gao lúc này trong gian phòng đều không ngừng đổ dồn về phía Hàn Gia.
Thấy bất lợi trước mắt, Hàn Khàn vẫn là tuổi đời non trẻ, kinh nghiệm ứng xử làm gì có bao nhiêu trong người. Hắn lại tức giận quát lớn trước mặt mọi người không chút khiêm nhường.
“Các người nhìn Hàn Gia ta làm gì? Có kẻ nào ngu ngốc đến mức làm ra chuyện như thế còn để lại tan vật hay không? Nếu thật sự Hàn Gia ta làm, tất nhiên sẽ cử những cảm tử sĩ đi chịu chết không đối chứng làm gì có chuyện để lại manh mối.”
Vô Danh ánh mắt gắt gao như một lưỡi dao lạnh sắt bén nhìn thẳng vào mắt Hàn Khàn. Thấy ánh mắt Vô Danh, Hàn Khàn trong lòng bỗng chốc nổi lên một tia kinh hãi, một cơn gió lạnh chạy dọc theo xương sống lên tận gáy. Không chỉ một mình Hàn Khàn mà tất cả những người khác đều có cảm giác không mấy tốt đẹp khi thấy ánh mắt Vô Danh chuyển biến. Phàm thông thường chỉ thấy Vô Danh vui vẻ hoà nhã, có chút châm chọc nhưng khi hắn thật sự nghiêm túc, lương uy áp này không mấy ai chịu được.
“Nói chuyện xấc láo, ngươi có tin ta đem ngươi bẻ gãy cổ ngay tại đây mà Hàn Gia ngươi, không dám kêu lấy Lưu Gia ta một tiếng hay không?”
Nhìn thấy Hàn Khàn vội vàng muốn đáp trả Vô Danh dù sợ hãi, Tam trưởng lão Hàn Gia ngay lập tức đưa tay giữ lấy Hàn Khàn ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại.
“Đại Thống Soái, ngài hãy bớt giận, tiểu tử còn trẻ không hiểu chuyện. Ta thay mặt hắn tạ tội thất kính với ngài và Lưu gia chủ đây, nhưng chuyện rõ ràng tâm cơ không đơn giản, mong các vị hãy suy xét và cho Hàn Gia ta chút ít thời gian để làm sáng tỏ sự kiện này.”
“Hàn trưởng lão, trong phong thư này còn một chi tiết nữa mà ta chưa nói ra hết. Số lệnh bài ký danh mà bọn ta có được không nhiều, tất thẩy đều chỉ là các đại đoàn trưởng. Những thi thể mà ta xác nhận, chính là đám cảm tử quân của các người. Vốn không thể điều tra ra tung tích của đám người này, nhưng có kẻ sống sót đã khai báo toàn bộ. Chúng ta còn có cả chứng cứ lưu trữ, Hàn thiếu chủ có phải giống lời người nói, sẽ cử cảm tử quân của Hàn Gia đi hay không đây.”
Bị một lời nói như một đòn giáng xuống chí mạng khiến Hàn Khàn chỉ biết mở trừng mắt, vốn hắn chỉ định nói cho suông miệng nhưng không ngờ lại khiến bản thân Hàn Gia càng rơi vào nghi vấn. Tam trưởng lão Hàn Gia nghe thấy vẫn không chút dao động, chỉ cung kính với các vị trưởng lão và gia chủ khác, đặc biệt là Lưu Gia và Phạm Gia.
“Các vị, vẫn mong có thể để Hàn Gia ta trở về suy xét. Chắc chắn sẽ có câu trả lời thích đáng.”
Nghe thấy lời nói của Tam trưởng lão, Phạm gia chủ bất chợt nổi lên một trận cười lớn thành tiếng, tỏ ý chế nhạo.
“Haha, các ngươi coi ta là đứa trẻ mới thôi ti mẹ hay sao? Thả hổ về rừng, bao giờ mới tìm được lại hổ đây.”
“Các ngươi muốn về? Được thôi, để tên nhóc đó cùng tên trưởng lão còn lại ở lại đây. Ngươi tự mình trở về phân rõ trắng đen rồi ta sẽ trả người. Chuyện không cần bàn cãi thêm.”
Hàn Khàn bản thân lại trở thành vật thí chủ khiến hắn có chút khó chịu vội đáp lời Phạm gia chủ.
“Tại sao lại là ta? Ta sẽ trở về, còn hai trưởng lão sẽ ở nơi đây. Ta sẽ đích thân nói cha ta, mời ông ấy đến đây phân xử rõ ràng không được hay sao?”
“Haha, tên nhóc nhà ngươi là thiếu gia chủ. Có ngươi ta không lẽ sợ Hàn Gia ngươi qua cầu rút váng hay sao? Còn hai tên trưởng lão này, tìm người thay thế cũng rất nhanh mà thôi, không có ý nghĩa với ta.”
“Ông…”
Tam trưởng ánh mắt có chút chần chừ rồi cũng lập tức đưa ra quyết định.
“Vậy cứ theo ý của ngài, bây giờ chúng ta sẽ ngay lập tức trở về Hàn Gia cho người phân rõ thị phi. Mong ngài hãy chú ý chiêu đãi Hàn thiếu chủ cùng trưởng lão của Hàn Gia ta chu toàn.”
Phạm gia chủ, trước sau như một chỉ phẩy tay mấy cái ra hiệu cho người đưa tiễn Tam trưởng lão của Hàn Gia rời đi.
“Được rồi, mặt trời cũng đã bắt đầu lặn rồi. Sóng gió cứ để từ từ nổi lên, chúng ta cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi. Cùng xem cơn bão lớn này, sẽ di chuyển đến đâu.”
Lời của Lưu Gia Nghiêm vang lên, cũng không có ai dám chối từ. Ai nấy đều chỉ gật đầu rồi tất cả cùng nhau giải tán trở về khu vực của mình. Nhưng khác xa với khi bước vào căn phòng lớn nay, người mang tâm trạng lo lắng là Phạm Gia, thì khi trở ra tất cả vai vế đều đã thay đổi. Chỉ còn mỗi Lưu Gia vẫn như cơn sóng tầng thấp khẽ quan sát động tĩnh không ngừng xảy ra của mặt biển đang khẽ nhấp nhô từng đợt cuộn trào.
Khi màn đêm buông xuống, Tinh Vô Thiên vẫn là không chịu ở yên một chỗ. Sau khi Tiểu Cửu bước vào phòng tắm, hắn ở đây lén lút một mình rời khỏi gian phòng đi đến trung tâm Nhất Thành cạnh khu vực phân bổ cho Hàn Gia cư trú, trong lòng đầy mưu tính.
Nhưng khi đến gần Hàn Gia, cảnh tượng đập vào mắt Tinh Vô Thiên khiến bước chân hắn dần chậm lại, có lúc như muốn rụng rời. Đôi mắt băng lãnh trở nên đỏ rực nhớ về thảm cảnh xảy ra, lòng nổi lên một cơn sát khí dâng trào, nhưng sâu nhất vẫn là nỗi đâu thắt trong tim như có một bàn tai vô hình đang bóp chặt lấy trái tim của hắn.