Tiểu Khê ấp úng, gương mặt không che giấu được tâm tư, con ngươi như quả nho phảng phất như có ánh nước. Trần Tĩnh ngẩng đầu lên tươi cười, nói: “Được rồi, đi chơi đi”, sau đó tiếp tục sửa sang báo cáo rồi kết thúc công việc.
Cầm túi văn kiện đặt lên bàn của cấp trên, kim đồng hồ trên cổ tay Trần Tĩnh chỉ đúng 5 giờ 15 phút. Đây là cơ quan từ những thập niên chín mươi, lúc này đã sớm vắng vẻ, trên sàn đá hoa cương dưới mái hiên chỉ còn một mình Trần Tĩnh đang đứng.
Chị Tĩnh.
Trên đường về nhà, cô khẽ uốn đầu lưỡi học theo lời Tiểu Khê với giọng nói mềm mại uyển chuyển, như có gì đó thích thú, vừa đi vừa học theo gọi vài lần. Lẩm bẩm vài tiếng tinh tế nhu nhược, đường cây xanh bên đường bị âm thanh này đè ép.
Từ nơi làm việc đi về nhà chỉ mất mười phút đi bộ, Trần Tĩnh vừa học gọi vài tiếng đã đi đến cửa tiểu khu. Một tòa nhà cũ kỹ, cũng không được gọi là tiểu khu.Thừa dịp mấy năm trước nhà nước tu sửa cải tạo những căn nhà cũ, bức tường bên ngoài được chát lại, xây thêm nhà bảo an, sau đó treo lên khối đá cẩm thạch, khắc vài chữ “Tiểu khu Tân An”.
Màu sơn đã phai dần, chỉ chỉnh sửa bên ngoài, bên trong đặt thêm vài thùng rác, còn mọi thứ vẫn nguyên dạng.
Tường bên toà nhà vẫn là xi măng, có sáu tầng lầu.
Nhà cũ nên bậc thang cũng hơi cao, bò từ dưới lên trên cũng rất mệt. Cũng may nhà cô ở lầu ba, Trần Tĩnh lê bước chân bò lên trên, không có cảm giác gì.
Tòa nhà này một lầu hai căn, nhà Trần Tĩnh là căn phía bên phải.
Cánh cửa phòng trộm màu nâu mới hơn nhiều so với nhà bên trái.
“Hôm nay đơn vị có việc nên về muộn”
Trần Tĩnh buông chiếc túi xách treo lên phía sau cửa, cầm chìa khóa ném lên mặt trên của tủ giày.
Động tác nước chảy mây trôi này đã sớm hình thành theo thói quen, tự làm, tự nói về việc của mình, mí mắt cũng chưa nâng.
“Ừm, tôi lau người cho Kính Dương rồi”.
“Được.”
Trần Tĩnh đeo dép lê đi vào phòng khách, một tay vòng ra sau túm mái tóc dài lên, buộc thành một búi, vài sợi rũ xuống ở phía sau, còn thừa vài sợi nhỏ hợp lại với tóc mái, theo mồ hôi dính lại phía sau cần cổ. Hai người đổi vị trí, người đàn ông đi tới cửa, đặt dép lê vào tủ đổi thành giày ra ngoài.
Đang muốn mở cửa, người đàn ông giương mắt lên vừa lúc Trần Tĩnh ngửa đầu rót nước vào trong miệng, nói thêm câu:”Cắt dưa, trong tủ lạnh”.
Vừa dứt lời, ngay sau đó là tiếng đóng cửa.
Sau tiếng “Lạch Cạch”, trong phòng vang lên tiếng điều hòa và tiếng Trần Tĩnh nuốt xuống một ngụm nước cuối cùng. Đặt cốc nước về chỗ cũ, lúc này mí mắt Trần Tĩnh mới chậm rì rì nâng lên, nhìn về phía cánh cửa lớn màu nâu đậm. Người đàn ông chắc hẳn đã đi ra ngoài cổng tiểu khu, Trần Tĩnh vẫn nhìn ra cửa một lúc lâu, ánh mắt trống rỗng.
Sau đó thấy trên cổ đổ mồ hôi, mấy sợi tóc vừa dính vào cổ bị gió điều hòa thổi bay toán loạn, quét qua quét lại làm Trần Tĩnh phát ngứa, cô giơ tay gom lại, nhưng không có gì buộc chúng. Thật sự rất ngứa, cô đành phải buông búi tóc ra,sau đó vén ra sau đầu. Kéo khóa chiếc váy liền thân xuống, cởi móc khóa áo ngực ra giải phóng cho cơn buồn bực cả một ngày. Hai luồng bị trói buộc đã lâu, khe rãnh chảy ra chút mồ hôi, Trần Tĩnh xoa xoa qua lớp áσ ɭóŧ mỏng manh.
Tay vẫn đang động, bàn chân cũng bước đi.
Động tác trên tay kết thúc, lòng bàn chân vừa lúc đi đến phòng ngủ phụ phía nam.
Nhà cũ nên nên bố cục rất thoáng, ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ lớn, hoàng hôn buông xuống rặng mây ánh hồng sáng trưng.
Cô không rảnh thưởng thức, bước chân cô không dừng, đi đến chiếc giường một mét năm, nhìn người đang nằm ngay ngắn trên đó.
Gò má phì lớn, môi khô trắng bệch.
Vẫn giống như trước.
Trần Tĩnh kéo ngăn kéo ở méo giường ra, lấy vaseline và tăm bông, bôi lên môi anh một lớp dày.
Chạng vạng ngày hè là đẹp nhất đối với người này, ánh nắng chiều ửng đỏ làm cho vẻ tái nhợt của anh được tô hồng một chút, Trần Tĩnh nghĩ.
Thu thập đơn giản xong xuôi, Trần Tĩnh nằm phía đối diện cửa sổ, hai chân đan vào nhau, ghế nằm theo trọng lực lắc lư qua lại. Trần Tĩnh híp mắt nhìn đám mây bên ngoài cửa sổ, trên miệng lại học theo tiếng gọi của Tiểu Khê: “Chị Tĩnh”
“Kính Dương, em cũng bắt đầu bị gọi là chị rồi.”
Ghế bập bênh không còn trọng tâm, không tiếp tục lắc lư.
Trần Tĩnh bỏ chân xuống, dùng sức đá một cái, ghế bập bênh kịch liệt đong đưa.
“Kính Dương, em hai mươi sáu.”
Trần Tĩnh cười khẽ ra tiếng, như một tiếng thở dài.
“Kính Dương…”
Trần Tĩnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người đang nằm trên giường.
Người trên giường vẫn nằm như cũ, yên tĩnh như nước.
Sẽ không trả lời.
Sẽ không.
Hai năm.
Trần Tĩnh nhắm mắt lại, trở lại ghế nằm xuống, không lên tiếng nữa.
“Đinh ——”
“Trung tâm khí tượng thủy văn đài Diêm Thành ngày 16 tháng 07 năm 2022, nhắc nhở: Hôm nay thời tiết đã vào những ngày nóng bức, dự tính kéo dài 40 ngày, đại đa số nhiều nơi nhiệt độ 37 độ C, một số nơi có thể lên đến 39 độ C, mọi người chú ý đề phòng”.