Trần Tĩnh cử động, bàn tay để trước ngực hắn, đẩy người ra xa hơn một chút, nói:
“Ngày mai còn hối hận không?”.
Bùi Chẩn không lên tiếng, nâng thân người bỏ bàn tay đang cản trở trước ngực, lại đè ép xuống.
Trần Tĩnh quay đầu đi, không cho hắn thực hiện được mong muốn, tiếp tục truy hỏi: “Nghĩ kỹ chưa? Ngày mai có hối hận không?”
Dáng vẻ nghiêm túc, cắn chặt không bỏ.
Bùi Chẩn nhẹ nhàng lướt qua má cô, xoay mặt lại, bốn mắt nhìn nhau, sâu thẳm, nhẹ giọng trả lời: “Sẽ không hối hận”.
Gằn từng chữ một, sáng tỏ rõ ràng.
Hai người không có động tác tiếp theo, một trên một dưới, tiếp tục nhìn nhau.
Nhìn một lúc lâu, giống như muốn mang sự chứa đầy lẫn nhau khảm vào trong đáy mắt.
Bỗng Trần Tĩnh cười thành tiếng, mềm mại nhẹ nhàng.
Tiếp theo, khóe môi Bùi Chẩn cũng giương lên, tay trái bao trùm tay phải của cô, dần dần, mười ngón đan chặt.
Bùi Chẩn không còn gấp gáp đến không thở nổi như vừa nãy, hắn nhẹ nhàng mổ mổ cánh môi Trần Tĩnh, như nâng niu một vận trân quý.
Trần Tĩnh cũng chủ động thêm, cái miệng nhỏ hé ra, nghênh đón. Bùi Chân liếʍ láp đôi môi cô, đầu lưỡi thuận thế trượt vào trong, liếʍ hàm răng cô, mυ”ŧ vào đến lưỡi hơi đau, ưm ư ra tiếng.
Chân tay Trần Tĩnh bủn rủn, giống như lạc đường không biết đi đâu, mí mắt nửa nhắm nửa mở mê mang quyến rũ.
Bùi Chân hôn không lâu liền dừng, môi hắn đi xuống cổ, đầu chôn sau, kề sát hít sâu một cái, sau đó cánh môi bám vào di lên, theo mạch đập dùng sức mυ”ŧ vào.
Da thịt ở cổ rất mỏng manh, mạch máu ngang dọc, mυ”ŧ một cái đã hằn lên vệt đỏ.
Lòng bàn tay hắn vuốt ve vết đỏ, hốc mắt đỏ ngầu, dưới thân khát cầu thêm vài lần.
Tay Trần Tĩnh ngăn môi hắn, giọng nói thân mật:”Còn muốn gặp người khác”.
Đáy mắt Bùi Chẩn nóng lên vì dục, như cá mập ngửi được mùi máu tươi, bắt lấy tay cô đặt sang một bên. Không để ý đến lời cô nói, cúi xuống hôn thêm vài vết loang lổ. Trần Tĩnh bị ép không có cách nào, nghiêng đầu chỉ có thể để mặc hắn làm loạn. Đầu lưỡi Bùi Chấn ướt mềm nóng lên, từ cổ rời xuống xương quai xanh, lông mày Trần Tĩnh nhíu chặt vì khó chịu, bụng dưới run rẩy, hoa môi ẩn nấp bên dưới cũng đang ngo ngoe rục rịch.
Cô ưỡn ngực, không kiên nhẫn cọ sát vào Bùi Chẩn.
Bùi Chẩn không để ý hành động mời gọi này, bàn tay vẫn vỗ về chơi đùa dưới eo bụng của cô. Trần Tĩnh mặc là váy ngủ buộc eo, cọ xát qua lại, đã buông xuống đầu vai, nửa bên vυ” thu hết vào đáy mắt của hắn. Cô nhẹ thở gấp, mái tóc dài tản ra khắp nơi trên sàn nhà, ánh mắt Bùi Chẩn mê mang. Cô bắt lấy lòng bàn tay hắn không nói lười nào, đầu ngón tay cào cào làm đáy lòng hắn phát ngứa, dục hỏa khó cưỡng.
Bùi Chẩn hành động, trực tiếp kéo áo còn treo trên vai của cô ra, hai luồng thịt đẫy đà được xổng ra không còn xót thứ gì. Đôi tay hắn nâng bộ ngực của Trần Tĩnh lên, nhẹ nhàng lắc lư, như hai quả thịt luộc đưa qua đưa lại, thịt vυ” như tràn ra khỏi lòng bàn tay. Tay hắn dùng sức, xoa nắn hai bên, ánh mắt càng tối đi, hô hấp nặng nề.
Trần Tĩnh thấy hắn nhìn chằm chằm vào hai luồng trước ngực mình không thôi, đưa tay che mắt hắn không cho nhìn. Bùi Chẩn nắm lấy bàn tay đang che trước mắt mình, chậm rãi đưa đến bên môi, tinh tế hôn lên từng đầu ngón tay, giọng anh ách nói: “Cho tôi hôn, được không?”
Âm thanh Bùi Chẩn khàn khàn, nghe được lời này đáy lòng Trần Tĩnh run lên, dưới thân kích động chảy ra một dòng nước ấm, nghiêng mặt đi …ừm, tùy ý hắn.
Được tự do làm việc mình muốn, Bùi Chẩn cúi đầu xuống trước ngực cô, như chuồn chuồn nước hôn lên đầṳ ѵú bên trái bên phải. Núm ѵú Trần Tĩnh nho nhỏ, như viên đậu nành, bị hắn chạm vào chậm rãi cứng lên. Lòng bàn tay hắn xoa nắn núʍ ѵú, Trần Tĩnh càng run thêm, ưỡn ưỡn ngực muốn được nhiều hơn.
Bùi Chẩn ngẩng đầu nhìn bộ dạng ngứa ngáy của cô cười khẽ, cuối cùng cũng mở cánh môi, ngậm viên đậu nành vào trong miệng, mυ”ŧ vào nhả ra, liếm láp.
Hô hấp dồn dập, bên vυ” bị vắng vẻ càng thêm nôn nóng, cô không nhịn nổi nữa, cầm tay kia của Bùi Chẩn bao lên bên vυ” bị vắng vẻ, ưm ư nói: “Bên này… cũng muốn…”
Bùi Chẩn buông miệng bên núʍ ѵú bên kia, hai tay nắm cả hai luồng trái phải, mười ngón bao chặt lấy, dùng sức bóp lên, ngón tay vân vê qua lại một chút, hai bên xuất hiện một mảnh đỏ.
Bùi Chẩn chẹp một tiếng, đáy mắt càng đậm, lại lần nữa cúi đầu.
Bùi Chẩn ép hai bên vυ” lại với nhau, đầu lưỡi trêu đùa cả hai bên, không để bên này được bên kia lại vắng vẻ.