Quần áo thít chặt làm cô khó chịu, cau mày cởi khóa áσ ɭóŧ, hai luồng đẫy đà trước ngực đong đưa theo. Sau vài động tác không cởi hẳn đồ lót ra, lúc này người đã tỉnh hơn nữa. Bây giờ Trần Tĩnh mới nhận ra có gì đó không đúng. Rượu lẫn lộn làm đầu cô đau như búa bổ, cổ họng khát khô.
Phòng một mảnh đen nhánh, khởi động chân tay chậm rãi ngồi dậy, bật đèn bàn trên tủ đầu giường.
Ánh đèn màu bạc, cô híp mắt đánh giá thân mình.
Áo ngủ tơ tằm nhăn nhúm, đai eo buộc thít chặt vòng eo lằn lên vết hơi đỏ. Khó trách cô lại cảm thấy khó chịu.
Trần Tĩnh lại xoa xoa mặt, phát hiện sự việc còn đang sợ hơn, cô chưa tháo trang sức và tẩy trang. Lập tức tỉnh táo, vội vàng bò xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.
Tắm rửa xong, kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng.
Trần Tĩnh xoa xoa nửa mái tóc ướt, đi đến cửa tìm túi xách lấy đồ. Ấn nút hộp, thuốc rơi ra hai viên. Trần Tĩnh ấn thêm hai lần, thêm hai viên nữa. Cô không nghĩ mình phụ thuộc vào thuốc nhiều như vậy, lời dặn của bác sĩ đã sớm không còn tác dụng.
Về sau phải làm sao bây giờ?
Về sau thì tính sau vậy.
Trần Tĩnh cầm thuốc trong tay đưa đến bên miệng, ngửa đầu nuốt xuống.
“Khụ… Khụ khụ…”
Trần Tĩnh cong eo, bị sặc một trận, viên thuốc chưa trôi xuống yết hầu bắn ra theo cơn ho nằm trên mặt đất. Trần Tĩnh lau vệt nước ở chóp mũi, đối với người vừa xuất hiện như quỷ đằng sau, mắng: ” Có bệnh à”.
Bùi Chẩn rót cốc nước, đưa đến tầm tay cô, ý bảo súc miệng. Trần Tĩnh liếc xéo ly nước, trào phúng nói:”Sao vậy, làm tôi sặc một lần vẫn chưa đủ, muốn lần nữa?”
Trần Tĩnh nói nhanh, trong cổ họng vẫn có nước, làm yết hầu phát ngứa, lại ho một trận.
Bùi Chẩn cầm ly nước, đưa tới miệng Trần Tĩnh nói:”Uống một ngụm”. Sau đó nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng. Trần Tĩnh nghiêng người tránh né, môi cũng không chạm tới vành ly nước.
Cô không nhìn hắn, nhìn chằm chằm mặt bàn, một lúc mới thốt ra một câu:
“Đừng nói một đằng làm một nẻo”.
Lông mi cô rũ xuống, ánh đèn đánh vào run rẩy, làm cho trước mắt trở nên lờ mờ, như cánh bướm đang bay lượn.
Tay Bùi Chẩn cứng đờ, không có động tác nào khác, vẫn dừng ở động tác giơ lên, chỉ thấy mu bàn tay đang nắm ly nước hiện đầy gân xanh, đầu ngón tay trắng bệch.
Hai người giằng co, không động đậy, yên lặng đến đáng sợ, nếu cây kim rơi cũng có thể nghe thấy. Đuôi tóc cô được gió điều hòa thổi đã khô, không còn tính trên cổ, bay bay đến trước mặt, không an phận náo loạn trên mặt, chọc người bực bội.
Cô cười trầm thấp, giọng nói châm chọc, không biết nói với ai.
Cô túm tóc vuốt ra sau đầu, xoay người cầm ly nước trong tay Bùi Chẩn, đặt lên bàn, tuy không đầy nhưng đổ ra ngoài không ít.
Trần Tĩnh nhặt hộp thuốc lên, ấn lấy thuốc, động tác rất nhanh.
“Hôm nay cô uống rượu.”
Bùi Chẩn đón đầu ngăn động tác Trần Tĩnh đưa thuốc vào trong miệng, khuyên ngăn.
Trần Tĩnh tránh bàn tay hắn, không tránh được, bị cầm thật chặt, dùng sức theo tay hắn đưa lên không trung.
“Cho nên?” Trần Tĩnh cúi đầu xuống, nhìn vào một điểm hư không.
Bùi Chẩn dùng lực nắm cổ tay cô, muốn cướp lấy số thuốc trong lòng bàn tay, nhưng Trần Tĩnh nắm rất chặt, không như vừa rồi, không cho hắn một cơ hội nào.
“Đừng có lãng phí,” Trần Tĩnh nói trước, cô ngẩng đầu lên cười khổ nói:”Rất khó mua”.
Trần Tĩnh đứng rất gần, thân hình thon gầy gương mặt nhỏ nhắn, không son phấn như trăng thanh gió mát, nhìn vào hắn,làm lòng Bùi Chẩn cảm thấy căng thẳng.
“Giúp tôi ngủ ngon đi.”
Lông mi Trần Tĩnh nhẹ lóe, khóe miệng giơ lên một độ cong, đáy mắt xót xa như có nước tràn ra khỏi hốc mắt.
Bùi Chẩn thất thần, chậm rãi buông lỏng bàn tay, lùi lại nửa bước.
Trần Tĩnh cúi đầu xuống, chậm rãi mở lòng bàn tay, lông mi rung rung, một giọt nước mắt rớt xuống rơi vào trên viên thuốc. Thuốc viên màu trắng rất nhanh bị thấm ướt, không có bao con nhộng nên lóe lên ánh sáng nhợt nhạt.
Trần Tĩnh nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, đưa tay lên.