• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mất một tháng, phạm vi bị di dời bên khu Thành An được các hộ gia đình đồng ý tới 90%.

Trần Tĩnh hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến, những văn bản xin cải tạo trình lên văn phòng chính phủ Cựu Thành. Đồng nghiệp ở Cục cải ban cũng bận rộn cả một tháng, thời gian gian khổ như người uống nước lã. Nhân viên Tiểu Lâm bỗng nhiên có ý kiến:”Tan tầm cùng nhau uống một chén”. 

Tiểu Lâm ít tuổi, khoan khoái nói ra mong muốn. Nói xong mới cảnh giác lời mình không đúng, không đến lượt cô nói.

“Khá tốt,” Tay Trần Tĩnh đang thu thập văn bản, tiếp được lời Tiểu Lâm nói, cũng hùa theo:”Chúng ta cùng đi uống một chén”. 

Nhất hô bá ứng, cuối cùng mọi người ở Cục cải ban, già trẻ cả trai lẫn gái cùng đi đến hẻm quán bar. 

“Chị Tĩnh…” Tiểu Lâm không uống được rượu, mới uống một ly Gin tonic, ánh mắt bắt đầu mơ màng. Đầu gối lên tay, miệng nói hàm hồ:”Chị Tĩnh…chị giỏi quá…làm sao…làm sao chị có thể thi đậu vào làm ở tòa thị chính …” 

Trần Tĩnh buông vẻ mặt lạnh lùng, nhìn ly Dry Martini trong tay, không nói gì.

Tiểu Lâm không để ý Trần Tĩnh yên lặng, thay đổi dáng đứng, dựa lưng vào quầy bar, quay đầu tiếp tục nhắc: “Em khi nào mới có thể được như vậy…”.

Trần Tĩnh đưa mắt nhìn sang, mặt Tiểu Lâm tròn tròn, uống rượu vào, giờ phút này đã đỏ bừng, vừa trẻ con lại đáng yêu. 

“Nghỉ hè sau khi kết thúc năm hai đại học, bạn học cùng nhau chuẩn bị thi lên thạc sĩ, có người muốn xuất ngoại”. Trần Tĩnh đùa nghịch quả trám trên ly rượu, thả lỏng đầu ngón tay, ném vào trong ly, cũng dựa thân người vào quầy bar như Tiểu Lâm, tiếp tục nói:” Từ lúc đó tôi bắt đầu ôn thi vào tòa thị chính Diêm Thành”. 

Tiểu Lâm nghe thấy vậy, chờ lời tiếp theo của cô.

“Cho nên không phải mới tốt nghiệp đã thi đỗ, tôi phải nỗ lực hơn hai năm trời mới thi đậu”. 

Tiểu Lâm không nghĩ Trần Tĩnh sẽ nói những lời này, kích động nói: “Em nghe nói chị tốt nghiệp đại học R khoa chính quy, đây là trường xếp hạng hàng đầu cả nước, sao lúc đó không xem xét thi lên cấp cao hơn?” 

Đối với vấn đề này, Trần Tĩnh chỉ cười cười, quay người đi không trả lời.

Cục cải ban phần lớn là người đã có gia đình, đoàn người chưa đến chín giờ đã tan cuộc.

Trần Tĩnh uống không nhiều lắm, một ly Dry Martini, một ly lớn, cuối cùng gọi một cốc trà đá. Vừa mới uống vào có vẻ hưng phấn nhưng không say, tinh thần sảng khoái hơn. Từ ngày Trần Tĩnh điều đi đến cục cải ban, thời gian về nhà không cố định. Bùi Chẩn cũng không hỏi, vẫn phối hợp thời gian cùng cô. Cũng không biết cái quán nướng của hắn đóng mở không đúng giờ, có khả năng dẹp tiệm hay không.

“Ha!”

Trần Tĩnh cười tự giễu, đá một viên đá ở ven đường, thầm mắng: 

“Cái quán nhỏ rách nát có thể kiếm bao nhiêu, mỗi ngày trông coi đến nửa đêm”. 

Không cần lo thay hắn.

Trần Tĩnh đi đến dưới lầu, không muốn đi lên, lúc này có trận gió đêm thổi qua, lạnh như nước mùa thu. 

Trần Tĩnh đứng yên, đón hướng gió để nó quét qua mặt. 

Cô đứng đã lâu, đón gió dần dần muốn nghỉ ngơi, đi tới nằm trên giường tre dưới cây ngô đồng. 

Sao đêm hè lập lòe, cô cách tán cây ngô đồng đếm sao.

Đếm rồi lại đếm, Trần Tĩnh bắt đầu hoa mắt, sao trên bầu trời bắt đầu khó phân biệt, cô xoa xoa mắt, tiếp tục đếm số. 

“Một cái… Hai cái…” Giọng nói cô lầm rầm, ngón trỏ điểm điểm, đếm số cẩn thận. Bỗng nhiên cô nhíu mày, xoa xoa mắt, nhưng che trước mắt cô là một màu đen, cô lẩm bẩm không kiên nhẫn: “Tránh ra, đừng cản tôi đếm sao”. 

Chất cồn làm miệng lưỡi tê cứng, giọng nói của cô giống như đứa trẻ tập đếm, không thành câu. 

Bùi Chẩn đi đến một bên, ngồi xuống trên một cái giường tre khác.

Trần Tĩnh tiếp tục chơi trò đếm sao, cong cong ngón tay, chỉ chỉ lên trời, dáng vẻ ấu trĩ.

Bùi Chẩn nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, tiếp lời cô cùng đếm. 

“Năm cái… Sáu cái.. Bảy cái…”

Đếm đếm, còn thừa lại mỗi giọng đếm của Bùi Chẩn.

Trần Tĩnh quay đầu đi, khép hai mắt lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, ngón tay đếm sao vẫn gập lại rũ ở trước ngực. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK