Bùi Chẩn hỏi Trần Tĩnh muốn ăn gì.
Trần Tĩnh lắc đầu, chỉ chỉ lọ kẹo trong lòng nói cô ăn cái này là được.
Bùi Chẩn gật gật đầu, xoay người vào phòng bếp bận rộn một lát, bưng một ly sữa bò nóng đưa vào tầm tay cô, sau đó hắn tùy tiện nấu lại chút đồ ăn còn thừa lúc trưa cùng nhau ăn. Miếng kẹo hạnh nhân nhỏ nhưng rất cứng, còn có sữa bò, ăn mấy miếng xuống bụng, cô cũng thấy hơi no. Nhưng vẫn không ngừng, ăn thêm một lát thấy ngấy mới dừng lại.
Bùi Chẩn thấy cô nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, không có ý đứng dậy đi ăn cơm, nên đi tới lấy đĩa đồ thừa còn xót lại và cái ly đi vào bếp rửa sạch.
Bóng dáng Bùi Chẩn im lìm, hai tay không ngừng hoạt động, chỉ nghe thấy tiếng bát đũa và tiếng nước hòa cùng nhau, hết thảy đều như bình thường.
“Hai người bàn bạc đến bao giờ?”
Bùi Chẩn làm xong việc trong tay, ngồi vào cạnh Trần Tĩnh trên sô pha, hỏi.
“Sao?”
Trần Tĩnh đang ngẩn ngơ, bỗng nhiên bị hỏi, nhất thời không hiểu rõ ý câu hỏi của Bùi Chẩn.
“Hai người bàn bạc kế hoạch bao giờ nộp đơn lên tòa án?”
Bùi Chẩn nhắc lại một cách rõ ràng.
“Nộp đơn cái gì?”
Trần Tĩnh rất rõ ràng đã hiểu được, nhưng mà muốn hắn nói thẳng ra.
“Nộp đơn ly hôn.”
Bùi Chẩn biết cô cố tình, nhưng cũng mặc kệ, cẩn thận trả lời cô.
“Tôi không cần.”
Trần Tĩnh đen mặt, không hề nhìn hắn.
“Vì sao không cần?”
Bùi Chẩn đuổi theo không buông.
“Thì chính là không cần!”
Trần Tĩnh đã thể hiện sự không kiên nhẫn, âm thanh giọng nói cao lên.
“Vì sao lại chính là không cần?”
Bùi Chẩn chết cũng không bỏ, một hai phải có được đáp án.
Trần Tĩnh không hề để ý đến hắn, đứng lên muốn nhanh rời đi, sắc mặt khó coi.
Bùi Chẩn bắt lấy cánh tay cô, không cho người đi, tiếp tục hỏi:”Vì sao không cần?”
Trần Tĩnh nâng cằm không muốn cúi đầu, nhìn chằm chằm bức tường không nhìn hắn, nhắm chặt môi, không muốn nói một lời.
“Vì sao không cần?” Bùi Chẩn đứng lên, chắn trước người cô, túm cánh tay với sức lực không nhỏ, nói:”Vì sao không muốn ly hôn cùng Kính Dương?”.
Trần Tĩnh bị nắm đến khó chịu, rụt cánh tay lại kêu đau. Bùi Chẩn không để ý đến, sức lực trên tay tăng thêm vài phần, bắt cô nhìn vào mắt mình.
“Vì sao không muốn?” Bùi Chẩn chống tay ra thành ghế phía sau lưng Trần Tĩnh, vây cô vào một vòng trước người, không cho tránh né. Bùi Chẩn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc bén, cảm giác áp bức như sắp nổ, Trần Tĩnh có chút không thở nổi.
Hai người giằng co, Bùi Chẩn lại nói: “Bởi vì em vẫn chưa buông xuống?”
Đồng tử Trần Tĩnh khẽ nhúc nhích, quay đầu không nhìn hắn.
“Bởi vì trong lòng em còn có sao?”. Bùi Chẩn nắm cằm cô, mạnh mẽ ép cô quay đầu lại, nói:”Cho nên em không muốn giải trừ danh phận này, có phải không?”.
Âm thanh Bùi Chẩn giờ phút này chậm rãi, không giống như vừa nãy, nhưng lại như lưỡi dao sắc bén, cắt trái tim Trần Tĩnh thành một đường, nhỏ máu.
Bùi Chẩn làm lơ đáy mắt chứa đầy nước của Trần Tĩnh, tiếp tục hỏi: “Còn tôi thì sao?”
Giọng nói mờ ảo, như chiếc lông vũ, không hề để ý phiêu diêu bay xa.
“Tôi thì sao!”
Bùi Chẩn lại lặp lại một lần nữa, lần này như dùng hết sức lực, âm thanh như từ sâu trong lòng phát ra, hắn áp tay vào má Trần Tĩnh, nói: “Tôi là cái gì, trong mắt Trần Tĩnh tôi là gì?
Cánh môi Trần Tĩnh ngập ngừng, nói không nên lời.
“Tôi là cái gì? là người giúp em tiêu khiển lúc nhàm chán? thuốc ngủ của em, là sεメtoy?”
Bùi Chẩn ép sát từng bước, tiếp tục không ngừng công kích Trần Tĩnh.
“Hay là…” Âm thanh Bùi Chẩn bỗng nhiên như yếu đi, hắn buông mí mắt xuống, nuốt khan vài cái, hầu kết lăn lộn, như mất giọng mà vẫn hỏi:” Hay là…tôi chỉ là thế thân của Kính Dương…”
Ngực Trần Tĩnh như nghẽn lại, đồng tử chấn động, nước mắt đang đè ở hốc mắt bỗng dưng ồ ạt chảy xuống.
Bùi Chẩn vãn cúi đầu như cũ, không hề nhìn cô, lại hỏi tiếp:”Hàng đêm em đứng ở ban công, rốt cuộc nhìn Kính Dương hay là tôi?”
Giọng nói trầm thấp, vô lực.