Chưa đến một giờ, cơn mưa to đã biến thành lất phất, mới vừa ào ào trong giây lát đã lướt qua.
Phía chân trời cũng không còn tia chớp xẹt qua như dòng điện, bầu trời lại trở về một mảnh đen nhánh yên tĩnh. Trần Tĩnh lau mặt, lau bọt nước ở mí mắt, cười khổ tự giễu.
Cuối cùng cũng không có một tia chớp nào bổ về phía này.
Nước mưa trên người chảy dòng dòng theo đường cong xuống phía dưới, góc váy, đầu ngón tay, nhỏ tí tách.
Trần Tĩnh vén mái tóc bết dính về phía sau đầu, trở về hiện thực.
Nhà cũ chỉ có một cống thoát nước, trong nhà chỉ có một nhà vệ sinh, Bùi Chẩn cùng Trần Tĩnh phải xài chung.
Thân mình Trần Tĩnh ướŧ áŧ, đi chân trần, vặn cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc này đã tầm nửa đêm, chắc hẳn phòng khách chỉ còn một màu đen tối. Trần Tĩnh đẩy cửa phòng, theo bản năng chuẩn bị ấn công tắc đèn,nhưng phát hiện nhà ăn vẫn còn ánh nến.
Mờ nhạt nhu hòa, chỉ chiếu sáng vào một chỗ dẫn dụ người đi qua.
Trên bàn pha một ly nước, bên trong là chất lỏng màu vàng nhạt. Trần Tĩnh bưng lên ngửi ngửi ở chóp mũi, là thuốc cảm mạo pha lẫn nước lọc.
Thân cốc vẫn còn nóng, vừa mới pha xong.
Đầu ngón tay Trần Tĩnh nhẹ nhàng gõ gõ vành ly, đặt nó xuống, dời bước chân, nhẹ nhàng đi đến gian phòng nhỏ phía đông.
Sàn nhà cách âm, Trần Tĩnh để chân trần bước đi gần như không thể nghe thấy.
“Cạch——”
Bùi Chẩn không có thói quen khóa cửa, vừa mới đẩy đã được mở ra.
Một tay cô giữ cánh cửa, Bùi Chẩn nằm trên giường xếp nhỏ trong căn phòng chật chội, cách cô chưa đến bốn bước chân. Trần Tĩnh không tiếp tục đi về phía trước, đứng yên ở khung cửa, phòng nhỏ vọt tới một cơn gió lạnh lướt qua thân người đang ướt đẫm,làm lông tơ dựng đứng.
Cô hơi rùng mình vì bị gió thổi, cánh tay căng cứng, tiếp tục nhìn người trên giường, đứng yên bất động.
Bùi Chẩn đang ngủ, ngực phập phồng trên dưới theo quy luật, hơi thở đều đều như đã ngủ say, cũng không có gì khác thường.
“Hứ.”
Trần Tĩnh bỗng nhiên cười bằng xoang mũi ra một tiếng hừ, tràn đầy vẻ khinh thường. Đầu lưỡi đảo quanh hàm trên, răng khẽ chạm, khinh khỉnh nói một câu phiêu diêu:”Quỷ, nhát, gan”.
Chưa dứt lời liền xoay người rời đi, không như bước chân thong thả vừa rồi, mỗi một bước nện xuống làm sàn nhà rung động.
Qua vài phút, phòng tắm vang lên âm thanh tiếng vòi hoa sen:”Tí tách…”
Người nằm trên giường lúc này mới thở dài một hơi, cơ bắp căng chặt thả lỏng ra một chút, như bị dòng axit lactic luân phiên bá chiếm tứ chi, còn mệt hơn so với quân huấn trước đây.
Bùi Chẩn mở mắt ra nhìn về phía cửa, nơi Trần Tĩnh vừa đứng.
Cửa phòng không được đóng lại, tùy ý mở ra, khung cửa có tích vết nước tiếp tục trào phúng hắn đúng là đồ nhát gan.
*
Trần Tĩnh làm việc tại tòa thị chính Diêm Thành, phụ trách công việc làm về công văn, tuy đơn giản nhưng cũng cần thận trọng, biên soạn vài văn kiện vụn vặt. Rất thích hợp với Trần Tĩnh, cô làm việc cũng không xuất xắc, nhưng những chuyện phải bảo mật, phù hợp với con người của cô.
Hôm nay cuối tuần, Trần Tĩnh đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng chủ nhiệm Dương thứ hai tuần trước đã nói qua, thư ký muốn cô đi cùng đến: “Song chiêu song dẫn”, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng.
Khi chủ nhiệm Dương nói lời này ánh mắt kín bưng, rốt cuộc cô cũng là người mình dẫn dắt,trước khi Trần Tĩnh rời đi không nhịn được bỏ thêm câu: ” Tiểu Vương bên người Thư Ký nghe nói ngài muốn đến Phong An”.
Tiểu Vương là người bên cạnh thư ký bí thư hành chính, Phong An là một huyện của Diêm Thành.
Trần Tĩnh sửng sốt vài giây, tay nắm chặt cửa lại buông ra, nghiêng người hướng về chủ nhiệm dương, khom lưng trả lời: ” Cảm ơn chủ nhiệm Dương”.
Hợp với hai ngày không ngủ ngon, hai mắt Trần Tĩnh xanh lè nhìn rất dọa người, cô dùng nhiều lớp che khuyết điểm mới che được. Đã có duyên làm việc vài lần cho thư ký, Trần Tĩnh xem xét lại tính tình của ông. Sửa xoạng xong xuôi cầm túi chạy như bay ra cửa.
Bùi Chẩn nghe thấy tiếng đóng cửa mới đứng dậy, mỗi ngày hắn phải lau người cho Bùi Kính Dương, thay quần áo, mát xa, rồi cho ăn qua đường mũi. Công việc rất phức tạp, nhưng không để xót một bước nào.
Việc phức tạp làm hàng ngày, làm hai năm, cũng thành đơn giản.
Bùi Chẩn dọn dẹp rất nhanh, cầm quần áo của Bùi Kính Dương đi giặt sạch. Máy giặt làm việc rất nhanh, mười lăm phút đã quay xong.
Bùi Chẩn vẫn luôn sử dụng ban công cạnh nhà vệ sinh, mà Trần Tĩnh lúc nào cũng hứng nắng quần áo của mình ở ban công trong phòng của cô.
Bùi Chẩn xách theo xọt đồ đứng yên không nhúc nhích, thân người căng cứng như bị người khác điểm huyệt.
Hai mảnh màu trắng ren, tùy ý bay bay ở trên giá áo.
Chất vải mỏng manh nhẹ nhàng bay theo gió, chính đáng đánh vào trên áo sơ mi hôm qua Bùi Chẩn đã mặc, một lần lại một lần.