Cũng giống như lần trước, Trần Tĩnh bị đồng hồ báo thức làm tỉnh.
Cô nghiêng người lần tìm di động, nhưng sờ thấy một khối thân thể ấm áp.
Mắt vẫn còn buồn ngủ nửa nhắm nửa mở, đối diện với ánh mắt chăm chú đối diện mình.
Bùi Chẩn nằm nghiêng, một tay chống đầu, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, hỏi: “Ngủ ngon không?”
Trần Tĩnh nhìn qua, không biết hắn thay quần áo khi nào, cúc áo vẫn cài lên tận cổ, đúng kiểu quân nhân. Mặt Bùi Chẩn và Bùi Kính Dương rất giống nhau, nhưng cũng có chỗ khác.
Hai mắt Bùi Kính Dương trong suốt có thể nhìn thấy đáy, tinh thần phấn trấn bồng bột, tựa như suối nước được ánh mặt trời chiếu lấp lánh, cô chỉ cần liếc mắt một cái là biết anh nghĩ gì.
Bùi Chẩn thì khác, ánh mắt hắn luôn khó dò, một màu đen sâu thẳm bình tĩnh không gợn sóng, làm cho mỗi lần cô nhìn vào đều phải cân nhắc.
Giống nhất là ở chiếc mũi cao thẳng, cong như lưỡi dao, giống như đúc.
Ngón tay Trần Tĩnh di từ lông mày kéo đến giữa mũi hắn, sau đó chỉ chỉ vào chóp mũi, cười nói:
“Ngủ ngon”
Hai người không làm thêm gì, đứng lên, chuẩn bị làm vệ sinh.
Trần Tĩnh không có nhiều thời gian nên dùng phòng vệ sinh trước, Bùi Chẩn ở phòng khách dọn dẹp đống bừa bãi tối hôm qua. Động tác của cô rất nhanh, mười lăm phút sau đã chỉnh trang xong, hôm nay sẽ đến chỗ dân cư cũ chuẩn bị đại hội.
Bùi Chẩn thấy cô bưng ly nước uống thuốc, cầm lấy vỏ hộp xem xét, mặt trên viết chữ thuốc tránh thai, hắn nhíu mày nói: “Xin lỗi”
Trần Tĩnh cầm lấy hộp thuốc, nhìn vào nó nói: “Tên khoa học của nó là ketone, là điều tiết nội tiết tố nữ, bác sĩ kê để điều hòa kinh nguyệt”.
Nói xong thả hộp vào ngăn kéo, tiếp tục nhìn vào hắn nói:”Nhưng vì vệ sinh và an toàn, về sau cần phải mang bao”.
Bùi Chuẩn như bị bịt miệng, vai căng chặt, gật gật đầu.
Giọng nói vừa rơi xuống, Trần Tĩnh vội vã ra cửa, nhưng đứng hình không có động tác, ngốc lăng đứng tại chỗ, đối diện với gian phòng nhỏ kia, mà cô cùng cha anh nói về việc làm tình lần sau.
Bùi Chẩn nhận thấy được ánh mắt mà cô đang nhìn đến gì, nhưng không quay đầu nhìn theo hướng cô đang nhìn, giúp cô cho đồ vào túi xách, đưa vào tay, nói:
“Làm việc cho tốt”.
Ánh mắt Bùi Chẩn bình tĩnh kiên định, làm cho đáy lòng Trần Tĩnhg dịu xuống, cũng yên ổn hơn.
Trần Tĩnh lấy lại tinh thần, nhận túi, bắt đầu đi làm.
Bùi Chẩn đưa Trần Tĩnh đến cửa, tiếp tục nhìn cô đi xuống lầu, Trần Tĩnh đi đến chỗ ngoặt, hai người nhìn nhau lần nữa, cùng đưa nụ cười. Hắn vẫn luôn dõi theo hình bóng cô ra khỏi tiểu khu, hàng hiên không còn tiếng giày cao gót “lộc cộc”, lúc này mới khép cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh, không còn như vừa rồi.
Bùi Chẩn đứng ở cửa chính đã lâu, mới chậm rãi lê bước chân, bắt đầu một ngày lặp đi lặp lại.
Hắn nắm khăn mặt, tinh tế lau chà thân mình cho Bùi Kính Dương. Bùi Kính Dương đã nằm hơn hai năm ở chỗ này, bất kể Bùi Chẩn ngày đêm chăm sóc, có chỗ cũng không tránh khỏi sưng tấy, màu hồng trước đó cũng trở nên nhợt nhạt.
Bùi Chẩn lau chùi như máy móc, không đi giặt quần áo ngay, mà ngồi vào mép giường Bùi Kính Dương, lưng còng xuống.
Hắn không nhìn lên mặt, mà nhìn vào tấm chăn mỏng trên ngực Bùi Kính Dương, ánh mắt tối tăm.
“Kính Dương…” Hắn ngồi đó một lúc lâu, cuối cùng cũng đánh vỡ sự yên lặng, âm thanh nghẹn ngào như giấy ráp thô cứng: “Kiếp sau… Kiếp sau… ba…”
Ngập ngừng một lát, chung quy vẫn không thể nói thành câu.
Bùi Chẩn run rẩy muốn đưa tay ra nắm lấy bàn tay Bùi Kính Dương, nhưng sắp chạm đến lại thu về. Đưa hai tay lên che mặt, cúi đầu xuống, khóc nấc lên.
Bùi Chẩn chưa bao giờ chật vật như thế này.
Tuổi nhỏ mất cha, thiếu niên thất học, thanh niên tang thê, trung niên tàn tử, nhưng đều làm ra vẻ ta đây. Hắn vẫn luôn sống dai dẳng như cây tùng vươn lên ở vách đá, gió mưa không sợ, tùy cơ ứng biến sóng gió cuộc đời.
Hắn vốn nên mãi sống xót như vậy, lại khó thoát khỏi cô, càng muốn rời xa lại càng hướng đến gần.