Vụ đàm phán chi tiết này vì có quan hệ lợi ích với Bùi Chẩn, nên cô cũng lảng tránh,không tham gia nhiều. Trần Tĩnh vẫn chưa rời khỏi Cục cải ban như dự đoán, chỉ là không còn làm về mảng chiêu thương nữa, mặt khác vẫn như cũ.
Bùi Chẩn tham dự một lần từ ngày đó, vẫn không tham gia, buông tay để cho hậu bối làm chủ. Tập đoàn Nhuận Sinh sau khi tiếp nhận vụ khó này, cũng nổi lên ở Diêm Thành. Tòa thị chính cũng cho thông qua nhiều chính sách, trợ giúp tập đoàn rót vốn đầu tư vào Diêm Thành, xúc tiến sự phát triển.
Lận Trạch Viễn vẫn là người trèo lái Nhuận Sinh, nhưng có nhưng vấn đề gì khó khăn cần quyết định, vẫn phải báo cáo cho Bùi Chẩn, nghe qua ý kiến của hắn. Lận Trạch Viễn lần đầu tiên tới nhà, muốn họ chuyển đến một căn nhà tốt hơn, nhưng bị Trần Tĩnh từ chối. Trần Tĩnh nói phòng này tuy hơi cũ, nhưng rất thông thoáng, xung quanh cũng tiện sinh hoạt.
Lận Trạch Viễn hỏi ý kiến Bùi Chẩn, Bùi Chẩn lắc lắc đầu, nói cứ theo ý của Trần Tĩnh.
Lận Trạch Viễn đề nghị thuê hai hộ lý chăm sóc hàng ngày cho Bùi Kính Dương, cũng bị hai người họ từ chối, nói là mình chăm sóc mới tốt.
Tiền, chính xác có thể cung cấp được tiện ích, miễn được khó khăn trong sinh hoạt.
Advertisement
Nhưng, với người lạ đến đây với hai người có hơi phiền thoái, vì quan hệ của họ.
Sau đó, Trần Tĩnh cùng Bùi Chẩn vẫn giống như trước, cuộc sống không có nhiều thay đổi, cái thay đổi là vào ban đêm ở khu 2 của Tiểu khu Tân An, phòng 302, Trần Tĩnh không còn cô đơn một mình nữa.
“Nhìn cái gì vậy?”
Trần Tĩnh tắm xong, đi qua phòng ngủ phía nam, thấy Bùi Chẩn vẫn còn ôm quyển sách ngồi bên cạnh trông Bùi Kính Dương, cô đi qua cầm quyển sách trong tay hắn lên xem, gấp sách lại đọc được bìa sách.
Sách bề mặt bằng da, là hoàng nhân vũ 15 năm tái bản 《 Vạn Lịch mười lăm năm 》.
Bùi Chẩn đang xem đến đoạn mấu chốt, tay vẫn giơ ra, chờ cô trả lại.
Trần Tĩnh lật lật trang sách, có dấu vết đã xem qua rất nhiều lần, cô cố ý kéo dài thời gian, liếc xéo hắn hỏi:”Hay đến mức xem đi xem lại sao?”.
Bùi Chẩn gật gật đầu, lại duỗi tay đến muốn đoạt lại quyển sách.
Tất nhiên ý Trần Tĩnh không muốn thuận theo, di chuyển thân người tránh đi.
Bùi Chẩn sốt ruột, đứng lên, vòng tay qua sau sờ sờ muốn lấy lại. Trần Tĩnh kề sát vào bức tường phía sau, giấu quyển sách sau lưng sát với vách tường, tiếp tục nháo cùng Bùi Chẩn. Hắn bị cô trêu chọc, cúi đầu trả vờ thua, cố tình diễn cùng Trần Tĩnh.
Đúng lúc này, Bùi Chẩn chờ tới lúc cô chưa chuẩn bị, bắt lấy tay cô, lôi về phía mình làm Trần Tĩnh đâm sầm vào l*иg ngực hắn. Sau đó một tay hắn ôm eo cô, ép chặt vào trong ngực, một tay khác vừa bắt được quyển sách sắp bị rơi xuống đất. Bùi Chẩn lấy được sách đang muốn đắc ý, phát hiện người Trần Tĩnh cứng đờ trong ngực mình. Hắn lập tức buông tay nắm lấy cánh tay cô.
Sắc mặt Trần Tĩnh trắng bệch, cánh môi co rúm lại, không nói ra lời.
Bùi Chẩn khua khua tay trước mắt cô, nhưng không thấy phản ứng lại, gọi tên, nhưng người như không nghe thấy được.
Trần Tĩnh đẩy tay Bùi Chẩn đang che trước mặt mình ra, thân người run rẩy, bước về phía trước, đi đến mép giường Bùi Kính Dương, mềm nhũn trực tiếp ngồi quỳ xuống trên sàn nhà.
“Kính Dương…” Trần Tĩnh run rẩy đưa bàn tay ra, đến trước mắt Bùi Kính Dương đang mở ra, xem con ngươi của anh có chuyển động theo tay cô không. Cô nghẹn ngào như hát, yết hầu như có sợi dây thép, xé rách dây thanh quản: “Bùi… Kính Dương…”
Nhưng mắt Bùi Kính Dương trống rỗng mở to, không biết nhìn nơi nào, con ngươi cũng không thể di chuyển theo ngón tay cô. Tay cô đang đong đưa chậm rãi rũ xuống nắm lấy mép giường, đầu ngón tay trắng bệch. Cô giơ lên tay khác, đập vào bả vai Bùi Kính Dương, lúc nặng lúc nhẹ, âm thanh không còn run rẩy như vừa rồi, dần dần trở nên bén nhọn: “Bùi Kính Dương! tỉnh lại cho em, tỉnh lại.”
Người Bùi Kính Dương bị đập vào rung rung, nhưng ánh mắt kia đang mở ra chỉ như một con rối bằng gỗ, mở to trừng trừng, không có tiêu điểm.
“Bùi Kính Dương… cái đồ xấu xa…” Trần Tĩnh kêu lên, trên mặt đầy nước mắt, nghe vào trước ngực Bùi Kính Dương, lẩm bẩm:”Sao anh có thể…có thể…để em lại một mình…”.
Người thực vật sẽ xuất hiện trạng thái tròng mắt mở lớn trong vô thức, nhắm mắt cũng là hành vi vô thức, ánh mắt cũng không có ý thức nên không thể chuyển động, càng không biết người khác nói gì. Bùi Chẩn chăm sóc một thời gian đã gặp qua nhiều lần, có hỏi bác sĩ, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh gặp phải.
Hắn đi lên, ngồi xổm bên cạnh Trần Tĩnh, lau nước mắt trên mặt cô sau đó bế người lên đi về phòng ngủ chính. Trần Tĩnh mới vừa bị ôm đến đến trên giường, đầy Bùi Chẩn ra đứng bật dậy, chân trần chạy ra ban công, đẩy cửa kính ra. Cô dồn dập bật lửa, nhưng không có lửa.
Cô khó thở dùng sức ném, bật lửa nổ vang. Không có lửa châm, Trần Tĩnh nắm mẩu thuốc lá, sợi thuốc màu vàng cam bị nghiền nát trong tay cô rơi xuống đầy đất. Cứ như vậy làm hỏng nửa bao thuốc, sợi thuốc lá rơi đầy đất.
Cô bỗng nhiên ném bao thuốc trong tay đi, đi đến bồn hoa lớn nhất trước mặt. Không, đây không được gọi là bồn nữa nữa, là một chậu sen núi.
Cô dùng sức đập một góc chậu hoa, cố sức sờ đến một tờ giấy. Là chất giấy cứng, còn bao bọc bởi một lớp ni lông mỏng, không biết bên trong gói thứ gì.
Trần Tĩnh lau tro bụi bên trên, chữ viết dần rõ ràng, viết:”Tĩnh: Kiếp này không thể ở bên, kiếp sau mong được như kỳ …Nguyện”.
Chữ viết qua loa, chỉ viết đến chữ “Nguyện” là nhỏ lại, như do dự không muốn người biết.
Đây là tờ giấy lúc cảnh sát đưa di vật của Bùi Kính Dương cho Trần Tĩnh, ngày đó xảy ra chuyện phát hiện trên xe cảnh sát. Trần Tĩnh không có cách nào tưởng tượng, lúc đó là thời điểm mấu chốt, anh lại có thể tìm được một trang giấy như vậy, thậm chí còn có thể không viết được lời cuối cùng muốn nói.
Nhưng đến thời khắc cuối cùng, anh vẫn viết xuống được. Hẳn là viết xuống di thư.
Di thư cũng chẳng có thời gian viết cho xong.
Giây cuối cùng Bùi Kính Dương dừng xe, anh biết mình sẽ chết.