Chú cùng tôi ở nơi ngục giam này, kéo xuống chôn cùng nhau.
Trần Tĩnh vốn dĩ nên trả lời như vậy.
Nhưng, bỗng nhiên cô nói chẳng nên lời.
Không phải cô chờ giờ phút này, trả thù những đau khổ mà mình đã chịu đựng hay sao?
Sao không thể mở miệng?
Trần Tĩnh nhìn cái đầu đang gục xuống trước mắt mình, tinh thần Bùi Chẩn sa sút, đó là những lời mà cô nên nói ra, nhưng tất cả như một tấm lá chắn trước ngực, xé rách trái tim cô.
Sao giờ phút này, cô lại cảm thấy đau khổ thế này?
Bùi Chẩn chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn nhìn cô, còn muốn hỏi, hắn còn muốn nói…
Hắn muốn nói, hắn không hề giống Bùi Kính Dương…
Là Bùi Kính Dương giống hắn, rõ ràng Bùi Kính Dương vẫn luôn học theo dáng vẻ của hắn…
Nhưng, có ý nghĩa gì đâu.
Bùi Kính Dương chỉ vô thức mở to mắt, đã đủ làm cho cô đất rung núi chuyển.
Nguyên bản, ở trong mắt cô cũng chỉ là hàng giả thay thế Bùi Kính Dương.
Bùi Chẩn giữ mặt cô, cúi đầu sát vào, chóp mũi chạm nhau, ngón tay vỗ về nước mắt trên mặt vài cái. Hắn không lên tiếng nữa, xoay người trở về phòng, bóng dáng cô độc.
Trần Tĩnh đứng một mình một lúc lâu, cho tới lúc cẳng chân tê dại, cô mới lê bước chân rời đi.
Mấy ngày sau đêm đó, Bùi Chẩn và Trần Tĩnh gặp nhau đều không nói chuyện, không khí xấu hổ quỷ quái tràn ngập giữa hai người.
“Chị Tĩnh!Chị Tĩnh!”
Trần Tĩnh đang xem báo cáo, Tiểu Lâm đối diện gọi cô hai tiếng.
“Làm sao vậy?”
Trần Tĩnh ngẩng đầu lên vẻ mặt nghi ngờ.
Tiểu Lâm chỉ chỉ tay bên trái Trần Tĩnh, nói: “Chị Tĩnh, di động của chị reo mấy lần rồi, chị không nghe sao?”
Trần Tĩnh nhìn về phía tay trái mình, lúc này mới phát hiện tiếng vang chính là di động của mình. Di động cô mới bị hỏng, đi sửa lại, nên chuông reo hơi trầm, còn chưa quen.
Bùi Chẩn gọi điện thoại.
Đồng tử của Trần Tĩnh co rụt lại, không biết có việc gì, sao lại gọi nhiều cuộc như vậy.
Không nghĩ nhiều thêm nữa, cô bắt máy.
“Làm sao vậy?”
“Tôi cùng Kính Dương hôm nay sẽ dọn đi, nói với em một câu.”
Trần Tĩnh sửng sốt, ngơ ra vài giây, lúc này mới động não nghĩ ngợi, nói lặp lại câu sau:”Nói với tôi một câu?”
“Đúng vậy, nói với em một câu”. Âm thanh Bùi Chẩn bình đạm, không có cảm xúc, như đọc công văn: “Tôi còn đang thu dọn, cứ vậy đi”.
Nói xong liền cúp điện thoại, chỉ còn lại một mình Trần Tĩnh đang nắm di động.
“Tiểu Lâm, nhà chị có việc, phải về một chút”.
Trần Tĩnh cất hồ sơ, thu dọn đồ dùng rồi dặn dò Tiểu Lâm:”Có việc gì thì gọi điện”.
Tiểu Lâm còn chưa kịp trả lời, Trần Tĩnh đã chạy ra ngoài.
Bây giờ là tầm ba bốn giờ chiều, Trần Tĩnh gọi xe không bao lâu thì đến cửa tiểu khu.
Đường vào hơi hẹp, chỉ đủ một chiếc xe nhỏ, mỗi khi gọi xe đều rất phiền.
Trần Tĩnh vừa mới đến cổng, thấy một chiếc xe giống như xe cấp cứu đang dừng dưới lầu.
Cô kéo túi chạy thẳng lên lầu.
Cửa không đóng, mấy người công nhân đang khuân vác dụng cụ đồ dùng của Bùi Kính Dương.
“Không được dọn!” Trần Tĩnh dùng sức đá cửa, hét to.
Ngửi được tiếng gió nên Bùi Chẩn đi ra, gật gật đầu với vài người công nhân, bảo họ trước tiên đi xuống lầu chờ. Phòng chỉ còn lại hai người, cô vọt tới trước mặt hắn nói:”Chú dựa vào cái gì mà ném ra một câu, rồi tự mình quyết định?”
Giọng nói hùng hổ.
Bùi Chẩn tháo bao tay xuống, nhìn vào hai mắt cô, dáng vẻ nghiêm trang:”Tôi nói trước mặt em một lần nữa, tôi và Bùi Kính Dương, hôm nay sẽ dọn đi”.
“Tôi không đồng ý.”
Trần Tĩnh không đồng ý, đón nhận ánh mắt.
Ánh mắt Bùi Chuẩn dừng lại trên mặt cô, ánh nhìn sâu thẳm, nói mỗi chữ rõ ràng:”Đây là kết quả, không phải thảo luận, không cần em đồng ý”.
Nói xong, Bùi Chẩn liền xoay người tiến về phòng ngủ phía nam, tiếp tục thu dọn vài đồ vụn vặt.
Trần Tĩnh chạy theo sau, đè tay hắn lại, lắc lắc đầu, âm thanh dồn dập nói:”Không được đi”.
Bùi Chẩn ngừng động tác trên tay, nhìn bàn tay đang nắm lấy mu bàn tay mình, bàn tay nho nho như châu như ngọc.
Hắn nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô, bình ổn cảm xúc, gắng dằn xuống sóng gió trước ngực, hỏi:”Em không muốn ai rời đi? Kính Dương hay là tôi?”
Hắn nhìn chăm chú hai mắt cô, không muốn bỏ lỡ biểu cảm nào, mong đợi một đáp án mà cô có thể bột miệng nói ra.
Nhưng Trần Tĩnh lắc đầu do dự, nhìn hắn, rồi lại quay qua nhìn Kính Dương, ấp úng:”Tôi …tôi…”.
Gấp đến độ mặt mày đã đỏ bừng, nhưng vẫn không có cách nào lựa chọn.
“A…”
Bùi Chẩn cười tự giễu, cúi thấp đầu xuống, đầy bàn tay Trần Tĩnh ra, chậm rãi rút tay mình lại, đi ra khỏi cửa phòng, bóng dáng hiu quạnh.