Bùi Chẩn thu hồi tâm tình rồi tiến lên một bước, trực tiếp đánh vào bàn tay của cô đang đưa thuốc vào trong miệng. Viên thuốc vẩy ra rơi vương vãi khắp nơi trên sàn nhà, tay Trần Tĩnh trống không.
“Chú muốn làm gì!” Trần Tĩnh run rẩy thân mình, đã tức giận.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nắm lấy hai vai Trần Tĩnh nói:”Cô uống rượu”.
Trần Tĩnh đẩy tay hắn ra, chỉ vào những viên thuốc rơi đầy trên đất, âm thanh run rẩy:
“Chú có biết số thuốc này khó mua lắm không?”.
Cô đẩy cánh tay Bùi Chẩn về phía trước, bàn tay gõ gõ mặt bàn, tiếp tục chất vấn:
“Vì sao chú không muốn để tôi ngủ ngon”.
Trần Tĩnh chậm rãi cúi xuống, ngồi bệt xuống đất, hai tay dang rộng, muốn gom số thuốc tụm lại một chỗ.
Trên đất có nước, Trần Tĩnh như đang lau sàn, bàn tay vấy bẩn, thuốc cũng không sạch được như cũ.
“Đầu tiên, bác sĩ chỉ định tôi uống nửa viên, nhưng phải cả viên tôi mới ngủ được”. Trần Tĩnh thả lỏng chân tay, ngồi dựa bàn chân bàn, ánh mắt dại ra tiếp tục nói:”Qua mấy ngày tôi lại phát hiện một viên cũng không đủ”.
Nói đến đây Trần Tĩnh bật cười, không có cảm xúc, như máy móc phát ra một tiếng A.
Cô gập chân, cằm để ở đầu gối, ngốc nghếch nói:”Sau đó dần dần thành hai viên, ba viên rồi bốn viên”. “Sau đó sẽ là năm viên sáu viên, có phải sẽ chết được đúng không?”
Âm thanh bình thản, như đang nói về người khác.
Trái tim Bùi Chẩn ngừng đập một nhịp, máu trong thân người như đóng băng, tứ chi mất đi sức lực. Tay hắn nắm chặt vân vê đầu ngón tay tê dại, lấy tờ giấy, ngồi xổm xuống ngang hàng với Trần Tĩnh.
Hắn nâng bàn tay Trần Tĩnh lên, nắm trong lòng bàn tay mình, lau từng khe hở giữa ngón tay, động tác nhẹ nhàng.
“Sẽ không.”
Lau được một nửa, bỗng nhiên Bùi chẩn mở miệng, giọng nhẹ như hát ru, như làn gió ngày xuân.
Lần này cô không hề chống cự, ngây ngốc nhìn động tác của hắn, lau đến vết bẩn cuối cùng thì mở miệng nói:”Chú như vậy là đang tra tấn tôi, biết không?”.
Động tác Bùi Chẩn cứng đờ, khăn giấy dừng lại trên đầu ngón tay út của cô.
Trần Tĩnh cầm tờ giấy trong tay hắn, lau qua ba lần kết thúc việc này, nói:”Đừng lại quan tâm kiểu như có như không này”.
Bùi Chẩn ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, đối diện cùng cô.
Trần Tĩnh đảo qua ngón tay, mắt bình tĩnh sâu thẳm, thâm thúy cười nói:”Chú bỏ tôi lại một mình…”.
Lời còn chưa dứt liền nghẹn ngào, nuốt xuống vài lần, khóc nức nở.
Cô không nói nữa, lặng im nhìn hắn chăm chú, tươi cười mỏi mệt.
Bùi Chẩn thở hắt ra, thả lỏng người ngồi xuống cùng cô trên mặt đất, không còn tới lui nữa.
Hắn chậm rãi đưa tay nâng mặt cô lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt nói:”Làm sao tôi bỏ được…”
Trần Tĩnh tiếp tục cười, nước mắt trong khóe mắt lại chảy ra cuồn cuộn:”Đều sẽ là quá khứ…chú nói, đều là quá khứ…”.
“Chỉ cần chú, không để ý tới tôi nữa, tất cả sẽ qua đi…”. Trần Tĩnh đè tay hắn lại, không cho cử động, nhìn chằm chằm vào hai mắt Bùi Chẩn, âm thanh kiên định:”Không thể tiếp tục đi xuống, không phải sao?”.
Bùi Chẩn kệ cho cô nắm tay, không cử động.
Hắn đưa một tay khác lên, vén mấy sợi tóc mái trên trán cô ra.
Hắn giữ gương mặt cô, mặt Trần Tĩnh nhỏ bằng lòng bàn tay.
Cô nhìn chăm chú vào ánh mắt dịu dàng, đáy mắt Bùi Chẩn như chứa đựng đầy sóng gió và áp lực đã rất lâu. Hắn khẽ vuốt đầu lông mày của cô, một lần lại một lần, tê tê dại dại.
“Chắc là…không vượt qua được…”
Đầu ngón tay đưa đến mi mắt, Bùi Chân cười khẽ, ánh mắt sáng như sao trời.
Hắn vòng tay ra phía sau ôm Trần Tĩnh vào trong ngực, chậm rãi nâng cằm cô lên, cúi đầu, hôn giữa trán,hốc mắt, chóp mũi lại đến cánh môi.
Mυ”ŧ cánh môi cô, độc tác nhẹ nhàng như chạm vào một thứ gì quý giá.
Bỗng nhiên hắn rời môi, cười nhẹ, lòng bàn tay vuốt ve sau cổ Trần Tĩnh, nói:
“Mở ra, được không?”
Trần Tĩnh bị xoa làm cả người tê dại, không hiểu ý, ngây ngốc hỏi:”A…?”
Âm thanh phát ra một nửa, liền nuốt trở về.
Bùi Chẩn nghiền cắn cánh môi cô, xông thẳng vào.
Trần Tĩnh không chống đỡ nổi động tác bất ngờ này, cả người mềm như bùn, dựa cả vào bàn tay đang nâng đỡ của Bùi Chẩn. Cô vụng về không biết làm gì cho phải, hứng lấy Bùi Chẩn đang xâm lược.
Thế tấn công của Bùi Chẩn càng lúc càng dã man, thân người ép chặt lên người cô. Thân mình Trần Tĩnh càng ngày càng ngả xuống, cuối cùng bị đè lên sàn nhà.
Bùi Chẩn được giải phóng tay, tấn công càng mạnh.
Trần Tĩnh bị đè ở mặt đất, hắn phủ người lên trên. Chưa thấy rõ tình thế, đầu lưỡi đã bị cắn, cô ngâm nga khe khẽ, ngay sau đó lại bị động tác mυ”ŧ mát của Bùi Chẩn nuốt hết.
Động tác Bùi Chẩn dồn dập, hai lưỡi đuổi theo nhau, cô không thể thở. Đánh đánh phía sau lưng Bùi chẩn, muốn ngừng lại. Hắn không thuận theo cô, bắt lấy bàn tay đang đánh loạn, đặt lêи đỉиɦ đầu, tiếp tục cắи ʍút̼.
Cô bó tay không có cách nào ngăn được đầu lưỡi hắn, dùng sức cắn một cái, được giải thoát.