Từ khi Trần Tĩnh bị điều đến Cục cải ban, khối lượng công việc rất nhiều, nếu trắng đêm mất ngủ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến độ công việc vào ban ngày.
Mới đầu bác sĩ chỉ đồng ý cho cô uống hai ba viên. Trần Tĩnh chạy đến khoa nội thần kinh ba ngày liền để khám bệnh. Khám qua lại vài lần, bác sĩ mới dần đồng ý cho cô tăng thêm liều.
Thuốc này rất tốt, đã lâu rồi cô không có một giấc ngủ ngon, vô mộng. Nhưng cùng lúc đó, tinh thần cũng có vấn đề do tác dụng phụ của thuốc. Sau khi dùng thuốc, cô thường xuất hiện cảm giác đầu óc choáng váng, cảm thấy không khỏe.
Nhưng còn tốt hơn là mất ngủ.
“Đừng chắn cửa” Trần Tĩnh dùng tay đầy cơ thể Bùi Chẩn sang một bên, âm thanh lạnh nhạt:”Tôi không có thời gian”. Không phí nhiều sức, Bùi Chẩn vẫn bị đẩy sang một bên, ánh mắt dại ra, như cái xác không hồn.
Trần Tĩnh đi nhanh tới tổ dân phố, vừa đến cửa đại sảnh, nghe được tiếng la hét ầm ĩ. Văn phòng Trưởng phòng Mã đều là mấy hộ gia đình buộc phải di dời khỏi khu Thành An.
Kiềm tra qua lại, xác định kiến nghị di dời phá bỏ chỗ này. Khu Thành An năm năm trước đã nằm trong dự án của Cục cải ban, nhân viên dự án tiến hành lôi kéo mấy cửa hàng, tiền hành xác định phá bỏ được xác nhận. Nhưng sau năm nam, diện tích có thay đổi, phương án bồi thường cũng thay đổi theo. Nếu là trước đó thì không sao, nhưng dự án có thay đổi, nên thành những trận cãi vã. Sự tình phức tạp hơn nhiều.
Trần Tĩnh cùng nhân viên phối hợp nửa ngày, mới miễn cưỡng đàm phán trấn an, những hộ gia đình mới chậm rãi tản ra.
“Tiểu Trần, vất vả cho cô rồi”.
Trưởng phòng Mã đưa chai nước cho Trần Tĩnh, ngại ngùng nói:”Vốn là việc của chúng tôi, còn bắt cô chạy đến…”.
Trần Tĩnh cầm chai nước, xua tay nói:”Có thể giúp các chú là giúp công việc mau chóng kết thúc, cũng là việc của chúng tôi, đều cùng một mục tiêu”.
Nói xong liền đứng lên, không muốn tiếp tục nói chuyện.
Xe taxi về đến tiểu khu đã gần đến buổi trưa, nhà cũ nên cách âm không tốt, bước chân cô nhẹ nhàng đi lên lầu ba.
“Ái…”
Hôm nay cô đeo giày đế cao tầm ba cm, hàng ngày đi đường bằng, nhưng hôm nay đi vào khu di dời, ở đó đất đá nhấp nhô nên hơi khó chịu. Có lúc còn bị xô đẩy, nên không cẩn thận bị trầy sát.
Đi thì không cảm thấy gì, cởi giày ra lại thấy chân trái sưng đỏ nóng lên.
Trần Tĩnh cúi người lấy bàn tay xoa xoa, thấy không bị thương đến xương. Nhưng lòng bàn chân đặt xuống, cảm nhận được một cơn đau đớn, cô phải đi cà nhắc. Đi đến phòng khách, quên mất là chân bị thương nên dẫm hơi mạnh, đau đến cứng đờ, chống má không muốn kêu thành tiếng.
Bùi Chẩn đang ngồi bên phía bên kia sô pha ngoài phòng khách. Ngồi trong bóng của chiếc đèn vàng, không rõ sắc mặt.
Trần Tĩnh không nói gì, cố gắng làm cho chân bước được bình thường.
Đi được một nửa lại chuyển hướng, đi đến sau lưng ghế sô pha, nói về phía bóng dáng hắn:
“Trả lại thuốc cho tôi”.
Bùi Chẩn không trả lời, bóng dáng ảm đạm không di chuyển.
Trần Tĩnh đợi vài giây, đang muốn nói lại lần nữa thì thấy người đứng lên. Hắn đi đến gần cửa, mở ngăn kéo chứa đồ lặt vặt, sột xoạt một lát không biết đang tìm cái gì.
Trần Tĩnh không có kiên nhẫn để chờ, đang muốn xoay người đi về phòng, lúc này Bùi Chẩn đã đi đến.
Trong nhà không bật đèn chính, chỉ dựa vào ánh đèn đìu hiu mờ nhạt.
Trần Tĩnh thấy không rõ mặt Bùi Chẩn, càng không rõ đáy lòng hắn đang cuồn cuộn.
Chỉ thấy người đang đi về phí mình, trong tay cầm một vật.
Bùi Chẩn đi đến gần, sau đó vặn nắp vật trong tay. Nhìn như một chiếc bình xịt, nhỏ vừa bằng bàn tay. Lắc nó lên, có tiếng bi thép va vào nhau lạch cạch. Hắn dừng cách cô một bước hơi xa, chân phải lui về sau một bước, nửa ngồi nửa quỳ, bảo cô nâng chân trái bị thương lên. Trần Tĩnh không làm theo ý hắn, tránh tránh cổ chân, rời đi nửa bước.
Động tác Bùi Chẩn cứng đờ, ngẩng đầu lên.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiểu thẳng vào mắt hắn, nhu hòa thất thố.
Trần Tĩnh cúi người xuống, rút lấy đồ mà Bùi Chẩn cầm trong tay, là thuốc Vân Nam Bạch Dược dạng phun xương, nói “cảm ơn”, âm thanh lạnh lùng lãnh đạm.
Cô dứt khoát xoay người, rời đi.