• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Như Ái nhìn tên Giám Đốc đối diện, nhìn vẻ mặt kia của hắn, trông mờ ám vô cùng.



- Để Tiểu Đại tôi xin mời Nguyệt tiểu thư một ly rượu, coi như mừng hợp đồng của chúng ta ký kết thành công, mong rằng chuyện hợp tác của chúng ta sẽ được lâu dài.



- Tôi cũng mong là như vậy, Hàm Giám Đốc.



Nguyệt Như Ái nâng ly rượu vang đỏ trước mắt lên, nhưng cô chỉ nhấp môi mà không uống cạn. Hàm Đại thấy vậy liền nói tiếp:



- Kìa Nguyệt tiểu thư, cô không uống cạn ly rượu này là không nể tôi rồi. Hay cô cho rằng, tôi đã cho gì đó vào ly rượu rồi?



Nguyệt Như Ái nghe Hàm Đại nói vậy, tự nhủ rằng “Hắn đã nói như thế, chắc ly rượu này không có vấn đề gì đâu.” Cho nên cô đã cầm ly rượu ấy lên mà uống cạn.



- Hahaha, đúng là Nguyệt tiểu thư, vừa xinh đẹp, lại có chí khí.



- Cảm ơn Hàm Giám Đốc đã khen.



Hai người tiếp tục trò chuyện. Nhưng chỉ một lúc sau, cô liền cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn. Vậy nên đã xin phép Hàm Đại ra ngoài. Nhưng hắn đâu ngu như thế, con mồi đã mắc bẫy, sao có thể thả. Vậy nên hắn cầm chặt tay Nguyệt Như Ái, không cho cô đi. Cơ thể Nguyệt Như Ái càng lúc càng nóng, nếu bây giờ không chạy, sợ rằng sẽ không kịp mất. Vậy là Nguyệt Như Ái cầm chai rượu kia đập vào đầu Hàm Đại rồi rút tay chạy ra ngoài. Hàm Đại hét lên đau đớn, rồi sai người đuổi theo cô.



Đã xui lại càng xui thêm, trên đường chạy cô đâm phải một người đàn ông.



- Này cô kia, cô có biết đây là ai không hả? – Một người đàn ông khác bên cạnh quát mắng cô.



- Cứu tôi… Cứu tôi…



Người đàn ông kia liền giơ tay, tỏ ý người bên cạnh mình không được nói gì tiếp. Lúc này, người của Hàm Đại cũng đuổi tới nơi. Hàm Đại bị Nguyệt Như Ái đập cả chai rượu vào đầu như thế, vẫn có sức đuổi tới đây.



- Tiểu tử thối, giao con đàn bà trên tay mày ra đây, tao sẽ tha mạng cho.



- Tha mạng?



Người đàn ông kia liền bế xốc Nguyệt Như Ái lên.



- Chuyện ở đây, cho cậu giải quyết nốt.



Nói xong, anh ta liền rời đi. Còn tên Hàm Đại kia, thấy con mồi của mình bị cướp đi, lớn tiếng mà chửi mắng.



- Này, mày là ai? Mày chán sống rồi phải không? Bảo thằng kia lập tức quay lại, giả con đàn bà đó cho tao.



- Mày biết đó là ai không?



- Là ai tao…



- Là Lâm Dương Vũ đấy.



Vừa nghe tới cái tên này, Hàm Đại liền run rẩy. Hắn đã đắc tội với Lâm Dương Vũ rồi, không biết công ti của hắn, còn có thể trụ nổi tới ngày mai không?



[…]



Về phía Nguyệt Như Ái, lúc này đã được đưa tới biệt thự riêng của anh ta.



Quản gia cũng rất bất ngờ, từ trước tới nay, cậu chủ của ông trước giờ chưa bao giờ đưa cô gái nào về đây, chắc cô gái kia hẳn là đặc biệt lắm.



- Ưm… Muốn… Muốn…



- Cố gắng một chút… Sắp tới nơi rồi - Lâm Dương Vũ ghé sát vào tai cô mà nói.



Lâm Dương Vũ bế cô tới trước một bể bơi. Anh rút điện thoại ra, quay lại cảnh cô quyến rũ anh, hít một hơi sâu, ném Nguyệt Như Ái xuống bể bơi kia một cách vô tình.



- A…



Nguyệt Như Ái mơ màng tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một bể bơi, cả người ướt như chuột lột, cô không hiểu tại sao mình lại ở đây. Ngâm nước một hồi, cuối cùng cô cũng chịu lên bờ, may sao điện thoại của cô chống nước. Cô rút điện thoại ra, gọi cho taxi tới đón mình. Không lâu sau, cuối cùng taxi cũng tới.



- Này cô gái, không định cảm ơn tôi hử?



Cô giật mình, quay mình lại thấy người đàn ông kia sát mặt vào mình. Chẳng muốn nói nhiều, cô rút ra một tấm thẻ ngân hàng, ném vào mặt Lâm Dương Vũ rồi rời đi.



Lâm Dương Vũ, lúc này đã cứng cả họng lại. Cô gái này, nghĩ anh ta là loại người nào đó sao? Anh ta liền lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lí bên nãy ở cạnh mình.



- Điều tra người phụ nữ lúc nãy đâm vào tôi, cho cậu thời gian là 1 ngày.



[…]



Sau một đêm, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy. May sao trợ lí biết được chuyện tối qua, liền tìm khách sạn cô ở rồi đem phục trang tới cho cô. Sửa soạn xong, cô trở về nhà, nhưng trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.



Vừa bước vào nhà, Liễu Đình Giai đã lên giọng chửi bới cô.



- Mày là thứ con gái gì đi đâu cả đêm không về hả? Đúng là cái loại hư hỏng, mất nết.



Nguyệt Như Ái khó chịu, nhíu mày nhìn bà ta. Người đàn bà này là mẹ kế của cô, trước mặt ba cô thì tỏ vẻ hiền hòa, yêu thương cô. Giờ đây, không có chồng ở đây, bà ta liền ra sức mà chửi bới con riêng của chồng.



- Mẹ, mẹ quên rồi à. Chị Như Ái có công ti phát triển lắm, phải đi tiếp khách hàng chứ. Nhưng, tiếp khách như thế nào thì chẳng ai biết, chị nhỉ?



Nguyệt Cẩm Vân tiếp lời mẹ ruột mình. Đúng là mẹ nào con nấy, cô ta giống hệt mẹ mình, thật biết làm cho người khác khó chịu.



Nghe được lời kia, Nguyệt Như Ái không nhân từ mà tặng cho Nguyệt Cẩm Vân một phát tát, làm mặt của cô ta hiện nguyên vết bàn tay.



Đúng lúc này thì Nguyệt Gia Long trở về. Thấy cảnh tượng trước mắt, ông không hỏi han gì mà cũng đã mắng Nguyệt Như Ái một trận.



- Mày... Sao mày lại đánh Tiểu Vân? Hả?



Liễu Đình Giai Và Nguyệt Cẩm Vân thấy tình cảnh như vậy liền thêm dầu vào lửa, thi nhau chen vào mách tội Nguyệt Như Ái với ông ta. Nhưng càng khiến người ta buồn nôn hơn, Liễu Đình Giai lại tỏ vẻ làm người mẹ hiền, cứ vậy mà vừa đấm vừa xoa.



- Tôi.. Tôi chỉ nhắc nhở con bé là con gái phải biết cẩn thận, do con bé tối qua đi cả đêm không về. Chắc cả đêm qua con bé không được ngủ nên mới mệt, đâm ra bực tức. Cũng tại Tiểu Vân không biết ăn nói, nên mới làm chị nó cáu. Tiểu Vân, mau xin lỗi chị đi con.



- Hức… Ba ơi… Là lỗi của con… Là con làm chị tức giận… Chị ơi, em xin lỗi… Nếu chị còn tức thì cứ đánh em đi ạ..



Nguyệt Như Ái nhìn hai mẹ con kia diễn trước mặt mình, trông cứ như bị cô đối xử tàn nhẫn lắm, quả là không làm diễn viên cũng phí thật. Diễn xuất này bao nhiêu năm qua, đã làm cho tình phụ tử của ba con cô rạn nứt. Nguyệt Gia Long cũng là người mù quáng, ông không bao giờ tìm hiểu mọi chuyện, chỉ chăm chăm tin người vợ ‘hiền’ của mình, cho rằng con gái từ khi mất mẹ nên mới trở thành như vậy. Nên lần nào, khi Nguyệt Như Ái gặp ba cũng chỉ là nghe lời mắng nhiếc từ ông.



- Mày, Nguyệt Như Ái, mẹ mày với em mày nói vậy chỉ muốn tốt cho mày, mày lại đánh con bé. Mày có phải là con người không hả?



- Con chỉ có duy nhất một người mẹ, người đàn bà này, có chết con cũng không nhận bà ta là mẹ. Còn bà, diễn hay lắm, xuất sắc, đáng nhận giải diễn viên Hollywood đấy.



Liễu Đình Giai nghe Nguyệt Như Ái nói vậy trong lòng tràn ngập tức tối, nhưng trước mặt chồng phải tỏ ra dịu dàng nên bà ta chẳng thể làm gì, chỉ đành nuốt cục tức ấy vào trong lòng. Bà ta sáp tới Nguyệt Gia Long, ôm cánh tay ông để chọc tức cô. Nguyệt Gia Long thấy vợ như vậy cũng ôm chầm lấy bà ta mà dỗ dành.



- Ngoan, anh sẽ không để nó bắt nạt em và Tiểu Vân đâu.



Nguyệt Như Ái nhìn cảnh ba mình và người đàn kìa kia tình tình tứ tứ, không khỏi thất vọng. Từ lúc Liễu Đình Giai và con gái bà ta xuất hiện, ba cô chỉ toàn gọi cô là mày, nó, hoặc gọi cả họ tên, không như trước kia, thường hay gọi cô là Tiểu Ái mà giờ đây, ông vẫn hay gọi Nguyệt Cẩm Vân là Tiểu Vân.



Nguyệt Như Ái bỏ đi, rời khỏi căn nhà đáng ghét này, cô đi tới công ti. Mới bước chân vào công ti, khí chất ngời ngời trên người cô làm cho các nhân viên không thể rời mắt. Xinh đẹp, tài năng, tuy mới 26 tuổi nhưng đã làm chủ một công ti lớn. Chỉ là, cô quá lạnh lùng, cao ngạo, bao năm qua chưa có người đàn ông nào có thể làm cô siêu lòng, vì vậy các nhân viên nam chỉ dám mơ mộng chứ chẳng dám ôm ước mộng có thể yêu được nữ thần này.



- Trợ lí Trần, tình hình của công ti tuần này thế nào?



- Thưa giám đốc, sản phẩm của công ti chúng ta rất được khách hàng ưa chuộng, đánh giá trên mạng hay trên app cũng rất tốt. Phía bên các kho sản xuất nhiều hơn, giờ đây, hầu như ở mọi nơi, sản phẩm của chúng ta ai ai cũng biết tới, doanh thu tăng nhiều. Có rất nhiều công ti khác muốn kí hợp đồng với chúng ta, trong đó có cả tập đoàn Vũ Hoàng cũng muốn kí kết làm ăn với chúng ta.



Nguyệt Như Ái hơi bất ngờ khi nghe rằng tập đoàn Vũ Hoàng muốn làm ăn với công ti cô, bởi Vũ Hoàng vô cùng nổi tiếng, hoạt động trong nhiều lĩnh vực doanh nghiệp, đặc biệt người đứng đầu tập đoạn này là một người đàn ông vẫn còn khá trẻ. Từ trước tới nay các công ti khác muốn hợp tác với tập đoàn Vũ Hoàng phải xếp hàng dài, chưa bao giờ công ti này phải đi xin được hợp tác với công ti nào ở trong nước cả. Nhưng nay lại để mắt tới công ti của cô, còn muốn đề nghị làm ăn cùng công ti của Nguyệt Như Ái, khiến cô khá bất ngờ.



- Tốt, vậy liên hệ với bên tập đoàn Vũ Hoàng, rồi sắp xếp thời gian, địa điểm hẹn gặp với bên đó cho tôi. Nhớ rằng, phải chuẩn bị thật tốt, kĩ lưỡng vào. Để họ phàn nàn một từ một câu thôi, cô lập tức bị sa thải.



- Vâng thưa giám đốc.



Thư kí Trần nhanh chóng đi làm việc. Còn Nguyệt Như Ái cũng không rảnh rỗi, cô phải làm hết cả tập tài liệu này trong hôm nay. Cô nhanh chóng vùi đầu vào đống giấy tờ đó.



Còn chưa làm xong một nửa, thư kí Trần mới đi không lâu đã quay lại, trên mặt ngập tràn vui vẻ.



- Thưa giám đốc, tôi đã sắp xếp xong tất cả mọi việc rồi. Bên đó mời chúng ta tới tập đoàn họ vì họ đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi, còn nói người đứng đầu của tập đoàn sẽ tự mình tới đàm phán với chúng ta.



Nguyệt Như Ái thấy thế mà bán tín bán nghi, trước giờ tập đoàn Vũ Hoàng chưa bao giờ để người đứng đầu đi đàm phán chuyện làm ăn, đây còn mời bên cô đến tập đoàn họ nữa. Hay, có khi nào là lừa đảo?



- Thật không?



- Đều là sự thật thưa giám đốc, tôi nào đâu dám dối trá.



Nghe thư kí nói vậy, cô cũng yên tâm, thầm nghĩ chắc là bên tập đoàn đó muốn làm ăn lớn, kí kết lâu dài nên người đứng đầu đó mới đi. Thư kí Trần cũng nhanh chóng phổ biến lịch trình ngày hôm đó cho Nguyệt Như Ái, rồi rời đi.



Ở một nơi khác.



Người đàn ông kia cầm tập hồ sơ trên tay, trong tập hồ sơ ấy là tất cả tư liệu về một cô gái, không ai khác, tư liệu ấy đều là về Nguyệt Như Ái.



- Cuối cùng cũng sắp được gặp lại em rồi, cô gái thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang