Trông hắn có vẻ bề ngoài lịch lãm, điển trai, nói chuyện còn có chút lãnh đạm, là người trong mộng của bao nhiêu cô gái trẻ, vậy mà không ai ngờ được rằng, hắn chính là một kẻ biến thái.
Nằm lên chiếc giường kia, hắn ôm chặt chiếc gối ôm in hình Nguyệt Như Ái bên cạnh vào người, rồi bỗng dưng lại thả chiếc gối ra, đè chiếc gối xuống mà đánh liên tục vào mặt của Nguyệt Như Ái in trên chiếc gối đó.
- Nguyệt Như Ái, Như Ái… Hắn yêu em… Hắn yêu em nhiều lắm, tại sao em lại không yêu hắn cơ chứ… Tại sao… Tại sao… Tại sao em lại đi cùng người khác? HẢ? HẢ?
Lúc này, hắn bỗng nhớ đến lời của Hoàn Gia Mỹ lúc nãy nói sẽ khiến Nguyệt Như Ái mãi mãi là của hắn, hắn lại phấn khích tới phát điên, lại ôm chiếc gối vào lòng mà hôn lên chiếc gối đó.
- Không sao… Không sao, vì hắn yêu em, nên hắn sẽ tha cho em… Sẽ sớm thôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau… Hắn sẽ cưới em, Như Ái yêu dấu à…
Hắn như một kẻ bệnh hoạn, tự biên tự diễn, nói một mình với chiếc gối ấy, rồi lại ngồi ra cười. Chắc chắn, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này, sẽ cũng phát sợ hắn mà thôi.
…
Sau khi ăn cơm xong, cảm thấy ở trong nhà có chút ngột ngạt, cho nên Nguyệt Như Ái liền xuống dưới đi dạo quanh đây một chút. Ở đây có đèn đường sáng, cũng có nhiều người đi bộ qua lại, nên có gì đáng sợ lắm cả. Đi bộ được khoảng một lúc, khi cảm thấy chân đã mỏi, cô lại gần ghế đá trong công viên cây xanh mà ngồi nghỉ một chút.
Đúng lúc này, có một cánh tay đặt lên vai Nguyệt Như Ái. Cô giật mình, tưởng là tên biến thái nào nên lập tức quay lại, hét lớn vào mặt hắn.
- Aaa! Bỏ tôi ra.
- Như Ái, là hắn đây.
Nghe thấy giọng nói này, cô cảm thấy có chút quen thuộc. Cô nhìn kĩ một chút, phát hiện người trước mặt mình đây không phải tên biến thái nào như cô lầm tưởng, mà là Mạc Gia Đức, học trưởng hồi cấp ba của cô.
- Hắn… Hắn là học trưởng Gia Đức sao?
- Haha, may quá, em vẫn nhận ra đàn anh này.
- Em… Em… Lúc nãy em xin lỗi, vì em tưởng anh là… là…
- Là biến thái sao? Haha, em có tính cảnh giác cao như thế là rất tốt đấy.
Nguyệt Như Ái gật gật đầu, rồi gãi má quay mặt đi chỗ khác, lảng tránh ánh nhìn của hắn. Còn Mạc Gia Đức không ngờ lại gặp cô lúc này, làm hắn phấn khích vô cùng, liền lại gần ngồi bên cạnh cô. Hắn cố gắng kiềm chế không làm gì quá kích với cô, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn nổi, liền đưa tay lên xoa đầu cô.
Mà hành động thân mật như thế làm cô không quen, ngược lại còn có chút có chịu, cho nên cô khéo léo ngồi cách xa hắn một chút, nhưng vẫn bị Mạc Gia Đức nhìn ra.
- Học muội cũ, giờ hắn chỉ xoa đầu em cũng khiến em khó chịu sao?
- Không… Không phải thế, em không có ý đó đâu… Haha… Chỉ là… Chỉ là…
Nguyệt Như Ái bị nói trúng tim đen, nên ngay lập tức ấp úng giải thích, mà nghĩ mãi không ra được lý do nào thích hợp để lấp liếm. Mạc Gia Đức nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì lại bật cười, khiến Nguyệt Như Ái càng lúc càng ngượng hơn.
- Đùa em một chút thôi.
- Học trưởng, anh mới về đây sao?
- Ừ, anh về đây được một tháng rồi. Ở bên Đức cũng đủ rồi, cho nên anh mới trở về đây.
- Ha… Haha, anh ở bên đấy, đẹp trai thế này, chắc được nhiều cô theo đuổi lắm nhỉ? Anh có yêu thêm cô nào không?
- À… Không, anh vẫn chỉ mãi thương cô gái mà lần đầu tiên anh tỏ tình thôi.
Lời nói này của Mạc Gia Đức, khiến Nguyệt Như Ái im lặng, không khí cũng trở nên ngượng ngùng.
Bởi năm xưa, lúc còn là học sinh cấp 3, Mạc Gia Đức đã từng tỏ tình Nguyệt Như Ái. Mà cô vốn chỉ coi hắn như một người bạn, một người anh chứ không hề có tình cảm yêu đương nam nữ, nên liền khéo léo từ chối. Hắn ta cũng vì chuyện này, nên bỏ sang Đức, dằng dẵng 7 năm trời. Nhưng không hiểu ở bên đó, Mạc Gia Đức gặp chuyện kinh khủng gì, mà giờ đây tâm lí hắn lại vặn vẹo tới vậy.
Trở lại thực tại, Nguyệt Như Ái thấy không khí ngượng ngùng này làm cô cảm thấy khó chịu, cho nên cô liền lên tiếng chuyển sang chủ đề khác.
- A… Ahaha… Mấy năm anh ở Đức, sống có tốt không?
- Cũng không tốt lắm, bởi anh không thể ngừng nhớ ai đó được.
Nguyệt Như Ái vừa nghe liền biết người Mạc Gia Đức nhớ là mình. Cô day day trán, cố tìm một chủ đề khác để không dính gì tới chuyện này nữa.
- Mà… Em bị bạn trai cũ cắm sừng sao? Hồi anh ở bên Đức, đã nghe được tin đó rồi.
Nguyệt Như Ái nhíu mày, không nghĩ tới chuyện mình bị tên đầu trâu mặt ngựa kia cắm sừng lan tới cả ra nước ngoài như vậy.
- Đó là bạn trai cũ thôi… Hiện tại, bạn trai của em đối xử rất tốt với em, không bao giờ để em phải thiệt thòi.
- Ừm, nếu tên đó dám đối xử tệ với em, thì phải nói cho anh biết, anh vẫn luôn ở đây, ở bên cạnh em.
Mạc Gia Đức ngoài miệng thì mồm mép như vậy, chứ thực chất bây giờ, trong lòng hắn đang mong Lâm Dương Vũ chết luôn đi,như thế thì Nguyệt Như Ái mới thuộc về hắn nhanh hơn được.
Cô không ngờ rằng, Mạc Gia Đức lại nặng tình với cô như vậy, còn cô từ trước tới giờ, vẫn chỉ luôn coi hắn là một người bạn, là người anh mà thôi.
Nguyệt Như Ái quay đầu sang nhìn hắn, mặt đối mặt với nhau. Mà Mạc Gia Đức trong hoàn cảnh này không chịu được nữa, liền sát lại với mặt cô làm tim cô thót lên, còn tưởng hắn định làm chuyện gì sai trái với cô.
Hóa ra, Mạc Gia Đức chỉ giúp cô vén tóc lên, là do cô nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng cô không biết rằng, từ xa có một người đã chụp lại cảnh này, mà từ góc chụp của người đó, ai ai nhìn vào bức ảnh sẽ cũng lầm rằng Nguyệt Như Ái và Mạc Gia Đức đang ôm hôn nhau.
Bỗng nhiên, điện thoại của Nguyệt Như Ái kêu lên một tiếng, cô mừng rỡ, nghĩ là tin nhắn của Lâm Dương Vũ gửi đến. Nhưng không, là người ẩn danh gửi, bên trong là hình ảnh của Lâm Dương Vũ cùng một cô gái trẻ ôm hôn thắm thiết.
Bên dưới còn kèm thêm một tin nhắn khiêu khích.
“Nguyệt Tổng, cô nghĩ Lâm Tổng nhà cô thực sự đi công tác sao? Đúng là đồ ngu ngốc, anh ta bây giờ đang ở đây, chơi đùa với chúng tôi đây này.”
Nguyệt Như Ái cười khẩy, cũng không nhẫn nhịn gì cho nên liền nhắn lại:
“Thế à, trình photoshop của cô được đấy, dạy tôi một khóa được không?”
Nhắn xong, thấy đối phương đã xem mà không nhắn lại lời nào nữa, cô cảm thấy hả hê, bởi trò mèo này cô đã quen rồi.
Nhưng ngay lập tức, người ẩn danh đó lại gửi tin nhắn cho cô, là một video quay cận mặt Lâm Dương Vũ, đang liên tục hôn môi cô gái bị che mặt kia. Hơn nữa, trong video còn có một cuộc đối thoại giữa anh và cô gái kia, đại loại là Lâm Dương Vũ nói chỉ nhắm đến thân thể và công ty Nguyệt Như Ái nên mới kết hôn, chứ người anh yêu không phải cô.
Bên dưới, người ẩn danh còn gửi thêm một tin khác rằng: “Nếu cô vẫn không tin, có thể đến đường A phố B.C để tự mình xác thực.”
Quả nhiên, như đối phương mong muốn, Nguyệt Như Ái đã dao động thật rồi. Cô nóng lòng, muốn trở về nhà, tự lái xe tới địa chỉ trong tin nhắn.
Mà bỗng dưng, Mạc Gia Đức lại giữ cô lại.
- Anh làm cái gì thế? Bỏ tay ra, em đang vội.
- Anh biết em gặp chuyện gì rồi, lúc nãy anh có liếc qua tin nhắn của em với người đó rồi, để anh đi cùng em.
- Không cần, không phải chuyện của anh, chuyện của em để em tự giải quyết.
- Nhưng em có biết con đường đó nguy hiểm thế nào không? Là con đường của gái bán hoa, những kẻ nghiện hút ma túy, cả những tên tội phạm nguy hiểm,… Để em đi một mình, anh thực sự không yên tâm.
Nhìn thấy dáng vẻ gay gắt của Mạc Gia Đức, rồi nghe lời hắn nói như vậy, Nguyệt Như Ái quả thật cũng có chút lo sợ, cho nên cô đồng ý để hắn đưa đi. Trên đường tới nơi đó, lòng Nguyệt Như Ái bồn chồn không yên. Cô cầu nguyện rằng, sẽ không phải thấy Lâm Dương Vũ ở con đường đó.
Mà Mạc Gia Đức liếc nhìn sang cô, rồi hắn nở một nụ cười vui vẻ. Người trong mộng của hắn, sắp thuộc về hắn rồi.
Không ngờ, ông trời lại phụ cô mất rồi. Từ xa, cô đã nhìn thấy bóng dáng của Lâm Dương Vũ cùng với một cô gái khác, tim cô như thắt lại. Vừa bước xuống, cô liền chạy tới, tát cho anh ta một phát.
Nhưng tát xong, cô nhìn kĩ khuôn mặt người này một chút, mới phát hiện ra đây không phải là Lâm Dương Vũ, chỉ là có nhiều nét tương đồng mà thôi.
Tức giận, Nguyệt Như Ái lập tức tát thêm vào mặt người đàn ông này mấy phát, còn đạp anh ta ngã xuống, khiến cho anh ta ôm bụng đầy đau đớn.
- Nói, anh có ý định gì đây?
- Có ý gì là có ý gì? Cô tự dưng tới lại đánh đá tôi, cô bị điên à?
Nguyệt Như Ái suy nghĩ kĩ lại, nghĩ rằng người đàn ông này không cùng một hội với người nhắn tin cho cô, cho nên cô liền quay người định trở về. Nhưng lúc qua đường, đột nhiên có một chiếc xe điên lao tới với tốc độ cao, đâm thẳng vào người Nguyệt Như Ái, khiến đầu cô ngã xuống, đầu đập mạnh xuống đất, máu tuôn ra không ngừng.
Trước khi mất đi ý thức, bên tai cô vẫn còn văng vẳng lời nói của Mạc Gia Đức.
- Như Ái… Như Ái của tôi…
Mạc Gia Đức tiến tới, nhìn thấy Nguyệt Như Ái nằm bất động dưới vũng máu đỏ tươi, cả mặt cũng dính đầy máu, Hoàn Gia Mỹ vừa bước ra từ chiếc xe kia, hắn không kìm được liền tát mạnh vào mặt cô ta một cái, khiến cô ta ngã ra đường, bên má bị hắn tát hằn lên hình năm ngón tay.
Lâm Hải Quý nhìn thấy người mình yêu bị đánh như vậy, anh ta nén đau, vội chạy ra đỡ Hoàn Gia Mỹ dậy.
- Mạc Gia Đức, anh bị điên à? Tự dưng lại tát tôi?
- Cô… Cô là cố ý tính thù riêng vào vụ này phải không hả? HẢ? Tại sao cô lại khiến cô ấy ra nông nỗi này? Tại sao?
Hắn ta hằn giọng lên, tiến tới lại gần Hoàn Gia Mỹ, khiến cô ta hơi sợ nên liền lùi bước về phía sau. Lâm Hải Quý định cản hắn ta, lại bị hắn ẩn ngã ra đất. Tới gần cô ta, hắn liền bóp chặt lấy cổ cô ta, khiến cô ta mặt đỏ tía tai, sắp không thở nổi luôn rồi.
- T..hả tôi r…a… Tôi… Giải thích….
Nghe tới hai từ “Giải thích”, hắn ngưng lại. Mà Hoàn Gia Mỹ vừa được thả ra, cô ta ngồi thụp xuống ho xù xụ. Hắn mà bóp thêm một chút nữa thôi, có khi cái mạng quèn này của cô ta cũng không thể giữ nổi rồi.
- Giải thích đi.
- Tôi… Tôi không dám đem thù riêng… Vào đây… Nhưng nếu không… Đâm mạnh cô ta như thế… Tới lúc cô ta tỉnh dậy… Mà tố cáo thì khoảng đời còn lại… Anh và tôi cùng ở trong tù nhé.
Mạc Gia Đức nghe vậy, cũng cảm thấy lời lẽ của Hoàn Gia Mỹ có lí. Hắn tạm tha cho cô ta, bởi giờ việc quan trọng nhất hắn cần làm chính là đưa Nguyệt Như Ái tới bệnh viện, nếu không cô sẽ vì mất máu mà chết mất.
- Nhớ lấy, Như Ái mà vĩnh viễn không tỉnh lại, thì cô cũng chuẩn bị hòm cho mình luôn đi.
Nói xong, Mạc Gia Đức liền bế Nguyệt Như Ái lên rồi rời đi.