Cô ta, quả nhiên đúng là một con đàn bà ngu ngốc.
Rút điện thoại ra, Lan Thùy Chi tìm số của Tứ Thảo Nhi, khoe chuyện vui của mình cho cô ta nghe.
- Alo, haha, bà Tưởng nãy gọi đến cho chị, mời chị tới chơi.
- Ừ, bà Tưởng mời là chuyện thường rồi, anh họ em mời chị hẵng khoe.
- Xì, bà Tưởng nói Lâm Dương Vũ bảo bà ta mời chị đấy.
Tứ Thảo Nhi không biết chuyện Lan Thùy Chi đã tự tiện một mình thực hiện kế hoạch, cũng có chút nghi ngờ tại sao Lâm Dương Vũ đột nhiên lại mời tới, nhưng cô ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, đơn giản cho rằng là Tưởng Cầu Ngọc nói thế để cho Lan Thùy Chi vui.
- Thế à, rồi gọi em chỉ để khoe cái này à?
- Đúng rồi, với lại chuẩn bị đi, lát nữa chị qua đón, tới Lâm Gia cùng chị.
- Rồi rồi.
Nói xong, Lan Thùy Chi cúp máy. Cô ta mở tủ đồ của mình ra, lựa đi lựa lại quyết định một chiếc váy ôm sát thân, khoác thêm bên ngoài một chiếc áo khoác lông. Cô ta nghĩ chắc chắc tối nay sẽ quyến rũ được Lâm Dương Vũ rồi bò lên giường anh, vô cùng tự tin rằng không người đàn ông nào có thể cưỡng nổi vẻ lả lơi này của mình.
Thế mà lại quên mất chuyện hôm trước, cho dù cô ta có khỏa thân trước mặt anh, anh cũng khống hứng thú.
…
Tám giờ, đúng tám giờ, cô ta có mặt tại Lâm Gia cũng với Tứ Thảo Nhi.
Vừa bước vào trong, cô ta đã xô tới, chạy lại ngồi gần Tưởng Cầu Ngọc.
- Dạ, con chào bác ạ.
- Ờ, đến rồi đấy à, ngồi kia đi cháu.
Tưởng Cầu Ngọc vốn vẫn còn nhớ chuyện hôm trước mà Lâm Dương Vũ kể cho bà, vì thế nên giờ bà cũng không ưa cô ta mấy rồi. Thấy cô ta ăn mặc hở hang, cả người nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền, đã thế còn cứ sát sát vào người khiến cho bà dị ứng vô cùng, ho khan vài tiếng. Nếu không phải nể bạn thân bao năm, bà đã sớm đuổi cô ta đi rồi.
- Bác, bác ngày càng đẹp ra đấy ạ, cháu còn cảm thấy cháu không được đẹp bằng bác nữa rồi ấy.
- Thế à? Do bác chăm da tốt thôi, hồi bác còn trẻ bác chẳng trang điểm gì cả. Lớp trẻ bây giờ thì khác rồi, lúc nào ra đường cũng đắp tấn phấn lên mặt, sao chẳng bị lão hóa sớm.
Tưởng Cầu Ngọc thẳng thừng đáp lại lời nịnh nọt của Lan Thùy Chi, đâm trúng vào tim đen của cô ta, không biết đáp lại điều gì. Tứ Thảo Nhi cũng thấy không khí đang gượng gạo, liền nhanh chóng tìm chủ đề trò chuyện khác.
Một lúc sau, Lâm Dương Vũ mới tới. Vừa bước vào đã thấy kẻ đầu xỏ hãm hại mình ngày hôm qua đang nịnh hót, còn mặt mẹ anh cũng đang lộ rõ vẻ bực bội, anh không khỏi cười khinh.
Còn Lan Thùy Chi quay lại, nhìn thấy không thấy Nguyệt Như Ái đi cùng anh, cô ta không khỏi mừng thầm, càng thêm phần chắc chắn sẽ được làm con dâu Lâm Gia.
- Mẹ.
- Tới rồi đấy à, mau mau lại đây, lại đây ngồi cạnh mẹ xem nào.
Lâm Dương Vũ không nói gì, đi tới ngồi đối diện với Lan Thùy Chi. Cô ta lúc này trong lòng đang vui như nở hoa, ngỡ rằng xuân đã về. Vì thế liền bày đặt rót trà cho anh, nhưng loại ‘ bệnh công chúa còn thích làm màu’ như cô ta, ở nhà có bao giờ làm mấy việc này, ấm còn cầm không vững, cuối cùng làm rơi khiến cho ấm trà đắt tiền của Lâm Gia bị mẻ, chén thì sứt, nước nóng tràn ra bàn rớt cả xuống quần của anh. Thấy cô ta phá hoại như thế, Tưởng Cầu Ngọc trực tiếp khó chịu ra mặt, giáo huấn cho vài câu.
- Từ sau cháu không làm được thì đừng đụng vào, giúp việc để làm cảnh à? Cứ thế này hỏng hết đồ nhà bác mất.
- Cháu... Cháu xin lỗi ạ.
Lan Thùy Chi nhục nhã mà quay sang Tứ Thảo Nhi, ra tín hiệu cầu cứu. Tứ Thảo Nhi thấy cảnh này cũng đến chịu, không biết giúp cô ta bằng cách nào nữa. Đúng lúc này, Lâm Dương Vũ bất chợt lên tiếng.
- Mẹ, hôm nay con tới đây, còn mời thêm một vị khách đặc biệt nữa.
- Đặc biệt? Là ai thế?
- Người đó đã đến rồi, mọi người ở đây, con ra đón cậu ta.
Nói xong, anh lập tức đi ra ngoài. Lan Thùy Chi thấy anh lên tiếng, còn tưởng anh đang giúp mình giải vây. Đợi tới khi người kia bước vào, cô ta đứng hình, vẻ mặt dần chuyển sang tái mét vì lo sợ.
- Mẹ, đây là vị khách đặc biệt con mời tới.
Tưởng Cầu Ngọc nhíu mày khó hiểu, nhìn từ trên xuống dưới một lượt bằng ánh mắt coi thường. Nhưng chưa kịp nói gì, bất chợt người đàn ông ấy quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
- Đừng như thế, hãy kể cho mọi người ở đây biết, Lan Thùy Chi cùng Tứ Thảo Nhi đã làm những gì.
Nghe thấy những lời này của anh, Lan Thùy Chi vội phản bác lại.
- Anh, anh nói gì vậy… Em… Em đâu có quen anh ta..
- Anh họ, em…
- Hai người các cô đừng nói gì vội cả, nghe cậu ta nói đã. Nói mau đi.
- Tôi… xin hãy tha chết cho tôi… Là Lan Thùy Chi có quan hệ gì đó với đại ca của chúng tôi. Bỗng mấy hôm trước, đại ca tôi yêu cầu bọn tôi phải giết chết cô Nguyệt Như Ái và khiến cho Lâm Tổng bị tàn phế, nói rằng đây là yêu cầu của Lan Thùy Chi… Chúng tôi làm theo bởi bị đại ca nắm điểm yếu… Xin hãy tha cho tôi, tha chết cho tôi.
Tứ Thảo Nhi nghe thấy người đàn ông này nói vậy cũng bớt sợ hãi hơn, may rằng anh ta chưa đụng tới tên cô ta. Còn Lan Thùy Chi thì khác, cô ta sợ tới xanh mặt lại, còn chạy ra đá người đàn ông kia ngã lăn ra đất.
- Bác Tưởng, Anh Lâm, em là bị oan, em không làm những chuyện như vậy, tên điên này… Mau… Mau nói đi, ai đã mua chuộc mày đổ nước bẩn lên tao hả? HẢ?
- Tôi… lời nói của tôi toàn bộ là sự thật, không sai một câu nào hết cả..
Lan Thùy Chi thấy tình hình không ổn, lập tức quỳ xuống trước mặt Tưởng Cầu Ngọc.
- Bác… bác ơi, bác phải làm chủ cho cháu, chắc anh Lâm… à không… là Nguyệt Như Ái đã sai anh Lâm làm điều này… để cháu không thể làm con dâu bác.. bác ơi, bác làm chủ cho cháu với.
Tưởng Cầu Ngọc nhìn cô ta khóc lóc thanh minh như thế, lại càng ghét cô ta hơn. Bà là mẹ của Lâm Dương Vũ, cho nên sao lại không hiểu anh được chứ? Cho nên trò mèo này của cô ta không qua mặt được bà rồi.
- Được, cứ cho rằng người này là do tôi thuê đi, nhưng nhân chứng này thì sao nhỉ?
Vừa dứt lời, Tứ Hoàng Kỳ từ đang chờ sẵn ở ngoài bước vào, bên cạnh đó còn có bố mẹ anh là Lão Tứ và Dì Thái, và điều này đã triệt để đẩy Tứ Thảo Nhi vào lo lắng khốn cùng.
- Ơ, sao nhà chú Tứ lại đến đây hết vậy? Mau, mau ngồi xuống đi.
- Chị… Chúng em thực lòng xin lỗi chị, là chúng em không biết dạy người.
- Sao… Sao lại thế?
- Hoàng Kỳ, nói ra đi.
Tứ Hoàng Kỳ nhận được lời của cha, liền đem hết mọi chuyện ngày hôm ấy mình nghe được ra kể lại cho mọi người cùng nghe. Lão Tứ và Dì Thái thì phải cúi gằm mặt xuống, thi thoảng phải len lén nhìn lên xem sắc mặt chị gái thế nào, còn Tứ Thảo Nhi cùng Lan Thùy Chi thì thực sự lâm vào sợ hãi rồi.
- Tứ Thảo Nhi, Lan Thùy Chi, còn gì để bao biện không?
- Ba… Mẹ… Là Lan Thùy Chi, Lan Thùy Chi bảo lũ người kia hành động, chị ta ta tự mình thực hiện như thế, chứ con không liên quan… Không liên quan…
- Mày nói cái gì cơ? Mày không liên quan? Là mày, chính là mày mới là người bày ra kế hoạch này, còn dám nói không liên quan?
- Đúng, tôi không liên quan… Á… Chị làm trò gì vậy, bỏ tôi ra…
Lan Thùy Chi giờ đây đã thực sự tức giận, cô ta không để ý gì nữa mà lao tới túm tóc ‘ người chị em thân thiết’ của mình. Tứ Thảo Nhi cũng không phải dạng vừa, cô ta dùng khuỷu tay đập liên tiếp vào lưng Lan Thùy Chi. Sau đó, cả hai lao vào cấu xé nhau, không ai chịu kém ai. Lão Tứ thấy con mình càng làm mọi chuyện rắc rối hơn, vội ra giữ Tứ Thảo Nhi lại, ông không muốn vì một đứa con hoang mà làm xấu mặt nhà ông.
- MÀY CÓ THÔI ĐI KHÔNG? MÀY THẤY TAO CHƯA ĐỦ MẤT MẶT HẢ?
Lão Tứ hét lớn lên, khiến cho những người ở đây đều giật mình mà im bặt, Tứ Thảo Nhi cũng không ngoại lệ. Cô ta chưa kịp mở mồm giải thích, đã ăn trọn một cái tát của ba mình.
- Ba… Ba đánh con?
- Mày… mày… Đi, đi về mau. Chị Tưởng, em xin phép được về trước.
- Mong cậu Tứ nên biết cách giải quyết thế nào cho phù hợp.
Lão Thái gật gật đầu, rồi kéo Tứ Thảo Nhi ra xe. Dì Thái cũng vội xin phép mà chạy theo.
Lúc này, chỉ còn một mình Lan Thùy Chi ngồi sụp dưới sàn nhà, váy mỏng bị xé rách vài chỗ, cơ thể hằn lên vài vết xước do Tứ Thảo Nhi để lại, đầu tóc thì rối bù. Tưởng Cầu Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của cô ta cảm thấy không còn gì để nói nữa, khó chịu quay mặt đi.