• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dương Vũ, đừng nói với em là…



Nhìn con đường tưởng xa lạ mà lại quen quen này, Nguyệt Như Ái nghi ngờ Lâm Dương Vũ đang đưa cô tới Lâm Gia. Và đúng như vậy, sự nghi ngờ ấy của cô đã thành sự thật.



- Đúng vậy, chúng ta đang tới Lâm Gia.



- Cái gì?



Nguyệt Như Ái há hốc miệng khi biết lại phải tới Lâm Gia, đồng nghĩa sẽ lại gặp mẹ của anh lần nữa. Vết thương trên chân cô bị Tưởng Cầu Ngọc làm còn chưa lành, hai bên cũng đang bất hòa với nhau, giờ cô lấy đâu ra dũng khí để vào bữa tiệc này?



- Anh, em không muốn tới đây.



- Không sao, anh không để mẹ anh nói em đâu, yên tâm.



- Nhưng mà, vậy có khó xử cho anh quá không?



- Mà nếu em không đi cùng anh, lỡ như mẹ anh mai mối anh với ai đó thì sao?



Cô thở dài, dù bên ngoài nói với anh vậy nhưng cũng không thể nào bắt anh đưa cô về được. Cho nên, Nguyệt Như Ái chỉ đành theo anh vào trong.



Vừa vào tới cổng, cô đã đụng mặt với người đàn ông hôm trước mà luôn nhìn cô chằm chằm, khiến cô có chút sợ hãi mà nắm chặt tay anh hơn. Lâm Dương Vũ cảm nhận được điều này, quay sang phía cô mà nhìn.



- Lâm Tổng.



- Tứ Hoàng Kỳ, em vẫn luôn như vậy nhỉ?



Nghe thấy họ Tứ, Nguyệt Như Ái suy nghĩ, vậy đây chẳng phải anh trai hay em trai của Tứ Thảo Nhi hay sao? Như thế càng làm cô có ác cảm với Tứ Hoàng Kỳ, nhưng cũng không bộc bạch ra ngoài.



Rồi Tứ Hoàng Kỳ rời ánh nhìn sang cô, nở một nụ cười rồi nói lời chào hỏi.



- Xin chào, tôi là Tứ Hoàng Kỳ, em họ của anh Lâm.



- Tôi là Nguyệt Như Ái, hân hạnh.



Thấy Nguyệt Như Ái cũng mỉm cười lại, Tứ Hoàng Kỳ vui vẻ đưa tay ra ý muốn bắt tay với Nguyệt Như Ái, nhưng người nắm tay anh lại là Lâm Dương Vũ. Điều này làm anh ta có chút khó xử, vội rụt tay rồi đi ra chỗ khác.



Quả nhiên, Tứ Hoàng Kỳ này có gì đó đối với Nguyệt Như Ái không được bình thường.



- Dương Vũ, sao thế?



- À, không có gì.



Lâm Dương Vũ nắm chặt tay Nguyệt Như Ái hơn, rồi cùng cô sải bước vào bên trong. Anh đưa cô đi chào hỏi thêm nhiều vị khách quý khác, mà ai cũng khen họ là một cặp trời sinh, làm hai người hạnh phúc vô cùng.



Lúc này, Tưởng Cầu Ngọc, Tứ Thảo Nhi cùng một cô gái khác đang đứng ở trên cao. Bà ta nhìn thấy Nguyệt Như Ái đã cảm thấy chướng mắt vô cùng rồi, đã vậy còn bám dính lấy con trai bà ta làm bà ta không dẫn được cô gái đang đứng bên cạnh mình ra để giới thiệu.



- Bác gái… Hình như anh ấy có người thương rồi thì phải.



- Không phải, cái con hồ ly tinh đó chắc chỉ là một trong số các tình nhân mà Dương Vũ chơi đùa thôi, không đời nào bác chấp nhận cái loại con gái đó bước vào cửa Lâm Gia.



- Đúng rồi đó, chị Thùy Chi, chỉ có chị mới hợp với anh họ em thôi.



- Đúng đúng, bác chỉ chấp nhận Lan Thùy Chi làm con dâu thôi.



Lan Thùy Chi được Tưởng Cầu Ngọc và Tứ Thảo Nhi vừa nịnh vừa dỗ, trong lòng như đang bay lên chin tầng mây. Cô ta như chắc nịch rằng mình sẽ được làm con dâu của Lâm Gia, làm vợ của người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền kia. Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy sung sướng. Nhưng cô ta cũng là một con cáo già, trong long thì vậy chứ ngoài mặt vẫn dịu dàng mà cười nói.



Cho tới khi nhìn thấy Nguyệt Như Ái đã tách được Lâm Dương Vũ ra, Tưởng Cầu Ngọc vội nắm tay Lan Thùy Chi xuống trước mặt anh. Cô ta nhìn thấy anh mà vui sướng vô cùng, cố tạo ra vẻ dịu dàng nhã nhặn nhất trước mặt anh.



Lâm Dương Vũ nhìn thấy mẹ anh cầm tay một cô gái xuống đây như vậy, liền hiểu rằng có ý gì. Anh không muốn bóc ra ngay, mà muốn xem mẹ anh tâng bốc cô gái này như thế nào.



- Dương Vũ, đây là Lan Thùy Chi, là con gái của bạn thân mẹ. Hồi nhỏ có mấy lần con bé sang nhà mình chơi đấy.



- Thế ạ? Con không có ấn tượng nên không nhớ.



Thấy Lâm Dương Vũ phũ phàng như vậy, Tưởng Cầu Ngọc chỉ muốn gõ vào đầu con trai mình mấy phát. Còn Lan Thùy Chi trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng không để lộ ra trên khuôn mặt.



- Ui dào, cái thằng này nữa, giờ con bé nó xinh thế này thì con không nhớ là đúng rồi. Con bé á, hồi nhỏ nó da ngăm, còn nghịch nữa. Ai dè càng lớn càng xinh, còn vừa mới đi du học nước ngoài về nữa, hợp với con lắm đấy. Kìa Thùy Chi, chào hỏi anh đi con.



- Anh… Anh Dương Vũ, em là Lan Thùy Chi ạ.



- Ừ, gọi tôi là anh Lâm, gọi thân thiết thế chỉ có vợ tôi mới được gọi thôi.



Vừa nói, anh vừa kéo Nguyệt Như Ái đang đứng ở một góc ra. Cô mèo nhỏ này của anh nói đi vào rửa tay một chút, vậy mà lúc ra chắc thấy anh đứng cùng mẹ nên sợ không dám tới gần.



- Đây là vợ tương lai của con, Nguyệt Như Ái.



- Con… Con chào bác.



Nhìn thấy Lâm Dương Vũ kéo Nguyệt Như Ái ra trước mặt mình như thế, Tưởng Cầu Ngọc khó chịu vô cùng. Cả Lan Thùy Chi cũng vừa bất ngờ. Tưởng Cầu Ngọc lườm cô một cái khiến cô rùng mình, rồi lại lơ cô đi như cô không ở đây, tiếp tục mai mối cho Lan Thùy Chi với Lâm Dương Vũ.



- Dương Vũ, con bé này mẹ thấy nó rất là hợp với con ấy, hai đứa…



- Mẹ, con đã nói rồi, con chỉ có Nguyệt Như Ái là người yêu hiện tại, và tương lai sẽ là vợ của con.



Nói xong, để chứng minh trước mặt hai người này, Lâm Dương Vũ không một lời báo trước mà kéo cô lại gần mình, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nguyệt Như Ái bị anh hôn bất ngờ như thế mà mặt mày đỏ ửng lên vì ngượng, Tưởng Cầu Ngọc thì tức không nói nên lời liền bỏ đi chỗ khác. Lan Thùy Chi thấy một màn này mà ấm ức vô cùng, thậm chí còn rơi nước mắt.



- Sao, cô vẫn còn muốn xem tôi hôn vợ tôi à?



- A… Không có.



Bị Lâm Dương Vũ nói thẳng vào mặt như vậy, Lan Thùy Chi chỉ có thể theo chân Tưởng Cầu Ngọc. Bấy giờ, Lâm Dương Vũ mới cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng.



- Mới hôn em một chút mà em đã mất hết sức lực rồi sao?



- Anh… lại còn ghẹo em nữa. Mà anh làm như vậy trước mặt mẹ anh, bà ấy sẽ không…



- Không có ghẹo em, nếu anh không làm thế, chắc chắn sau này bà ấy sẽ còn mai mối nhiều cô gái khác nữa. Mà cũng tại em, nhìn thấy chồng mình sắp bị người khác tới cướp mà còn không ra mặt.



- Người ta còn sợ mà…



Nguyệt Như Ái chu môi lên với Lâm Dương Vũ, anh mỉm cười mà búng mũi cô một cái. Nghe thấy đã tới giờ nhập tiệc, anh với cô vội kéo nhau ra xem.







Lan Thùy Chi giờ đang đứng cạnh Tứ Thảo Nhi. Khác với khuôn mặt ngây thơ trong sáng lúc nãy, giờ đây cô ta cau có lại vì khó chịu, còn dậm chân bực bội nữa.



- Mẹ nó, cái con mụ già kia lại dám cướp Lâm Dương Vũ.



Tứ Thảo Nhi để ngoài tai những lời cô ta nói, trầm ngâm suy nghĩ, không đáp lại lời.



Tới khi tiệc khiêu vũ bắt đầu, đương nhiên Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái lại làm trung tâm của bữa tiệc. Hai người cùng nhau nhảy điệu Viennese Waltz, và từng bước từng bước di chuyển của họ đều cuốn hút người nhìn. Cho tới phút cuối cùng, những vị khách ở đây cũng không thể dời mắt khỏi cặp đôi này.



Mà Tứ Thảo Nhi chợt nghĩ ra điều gì đó rồi, cô ta ghé sát miệng nói với Lan Thùy Chi điều gì đấy, rồi đưa cho cô ta một gói thuốc.



Đợi sau khi hai người kia khiêu vũ xong, Nguyệt Như Ái được các chị em phụ nữ vây quanh trò chuyện. Lâm Dương Vũ thấy cô trò chuyện vui vẻ như vậy, cũng đứng ra một chỗ mà ngắm nhìn nụ cười của cô.



Thấy thời cơ tốt đã đến, Lan Thùy Chi cầm hai ly rượu ra trước mặt anh mà mời.



- Anh… Em có thể mời anh một ly không?



Lâm Dương Vũ nhìn thấy cô ta mà cười khẩy. Nhìn trên vành ly kia còn dính bột thuốc, vậy mà còn dám đem ra mời anh? Nhưng nể tình cô ta là con gái bạn thân mẹ anh, anh chỉ khéo léo từ chối mà không bóc mẽ.



- Xin lỗi, nếu tôi uống rượu bây giờ, lát nữa sẽ không về được. Được copy tại == T R U М t r ц y e n .о г g ==



Nói xong, anh ra tìm Nguyệt Như Ái rồi cùng cô trở về. Sợ rằng nếu ở đây thêm nữa, anh hoặc cô sẽ bị ai đó giở trò lúc nào mà không hay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK