Đúng lúc này, Từ An An cũng nhanh chóng gọi tới cho cô, hỏi về chuyện giữa hai người họ.
- Này, tao không ngờ luôn đấy. Khai mau, mày với Lâm Dương Vũ yêu nhau bao lâu rồi?
- Yêu gì mà yêu, tao ghét còn không hết. Chẳng hiểu sao, anh ta ám tao ở mọi nơi, từ chuyện làm ăn của công ty, hôm đi kí hợp đồng tưởng hợp tác vui vẻ, ai ngờ hắn lại là Tổng Giám Đốc của tập đoàn ấy khiến tao không vui nổi. Xong giờ mày biết gì không, hắn theo dõi tao hay gì mà giờ còn chuyển tới ở gần tao cơ, hôm qua cũng đi dự bữa tiệc đó nữa.
- Gì, chuyển tới nhà mày? Nhanh nhỉ.
- Nhanh?
Từ An An lúc này mới biết mình vừa lỡ lời, hóa ra cô cũng là một ruột với Lục Đình Phong, giúp Lâm Dương Vũ theo đuổi Nguyệt Như Ái, còn nói địa chỉ nhà của bạn thân mình cho anh ta biết. Nhưng cô cũng không ngờ được, tên Lâm Dương Vũ ấy lại chuyển tới gần nhà Nguyệt Như Ái nhanh đến thế, hôm nay đã còn công khai yêu nhau rồi.
- Ờ thì… Ý tao là thế sao tự dưng mọi nơi đều nói hai người yêu nhau vậy?
- Hôm qua bị mẹ con Liễu Đình Giai hại, may anh ta cứu tao. Rồi đám nhà báo mẹ con nhà kia gọi tới xuất hiện, để tránh rắc rối mới phải nói yêu nhau.
- À..à… Vậy thôi ngủ đi, mai còn đi làm.
- Ừm, ngủ ngon.
[…]
Hôm sau, khi Nguyệt Như Ái chuẩn bị đi làm, vừa mở cửa thì đụng mặt với Lâm Dương Vũ. Nhưng anh lúc này, hình như khác với mọi lần mà cô thường gặp: Anh mặc bộ đồ thể thao đơn giản, nhưng thấp thoáng dưới lớp áo mỏng kia là cơ thể đẹp như tạc tượng, cả người anh ướt đẫm mồ hôi cùng với mái tóc đang rũ xuống mặt, như thế lại càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp trai của Lâm Dương Vũ. Hình như, anh mới đi thể dục về.
- Nguyệt Như Ái, em nhìn gì vậy?
Lâm Dương Vũ gọi Nguyệt Như Ái, lúc này cô mới giật mình tỉnh lại, thoát khỏi dòng suy nghĩ kia. Cô tự mắng thầm bản thân rằng tại sao lại bị mê hoặc bởi Lâm Dương Vũ cơ chứ!
- Hửm? Em đang nghĩ gì thế?
- Không, không có gì. Tôi đi làm đây.
- Khoan, chờ tôi chút, rồi tôi sẽ đưa em đi làm, dù gì ai cũng nghĩ rằng chúng ta yêu nhau rồi, nếu tôi để em tự lái xe đi làm thì không hay lắm. Nhớ đấy, chờ tôi.
Lâm Dương Vũ nói xong rồi bước vào nhà, không để Nguyệt Như Ái kịp trả lời. Cô nghe anh nói như vậy, suy nghĩ thấy cũng có lí, liền đứng chờ anh ở ngoài.
Khoảng 10 phút sau, Lâm Dương Vũ đã xong xuôi, nhanh chóng bước ra, rồi cùng Nguyệt Như Ái xuống hầm lấy xe. Tới nơi, anh ân cần mở cửa xe cho cô, còn đặt tay lên trên, sợ cô bị cộc đầu vào cửa. Trên đường đi, biết cô chưa ăn sáng còn ghé vào tiệm mua bánh ngọt cho cô. Những điều nhỏ nhặt này, đều được Nguyệt Như Ái thu vào tầm mắt.
Đến chiều, khi tan làm, khi cô đang định gọi tài xế riêng thì đã thấy xe của Lâm Dương Vũ từ phía xa. Nguyệt Như Ái chỉ nghĩ rằng buổi sáng tiện đường thì đưa cô đi, không ngờ đến chiều cũng đón cô. Hình như ngồi trên xe bị ngột ngạt nên anh đang đứng ở lề đường, làm những cô gái đi qua đều mê mẩn với sự đẹp trai của anh, nhưng không dám tơ tưởng vì bọn họ biết anh đứng ở đây là đang chờ ai rồi.
Nguyệt Như Ái bước tới chỗ anh, Lâm Dương Vũ thấy thế liền mở cửa xe cho cô bước vào, rồi mới về ghế lái của mình.
- Không nghĩ buổi chiều anh cũng đón tôi đâu đấy.
- Phải đón chứ, buổi sáng đưa em đi thì buổi chiều cũng phải đón em.
Chiếc xe nhanh chóng trở về khu căn hộ của mình, Nguyệt Như Ái xuống xe rồi đi lên căn hộ của mình. Nhưng khi cô vừa mở cửa, thì Lâm Dương Vũ lại đi vào nhà cô như thể đây cũng là nhà của anh vậy.
- Này Lâm Dương Vũ, hình như anh nhầm nhà rồi.
- Không, tôi đã đưa em đi làm rồi, thì em cũng phải bù lại cho tôi chứ, nấu bữa tối cho tôi đi.
- Anh… Anh có thể ra ngoài quán hoặc thuê đầu bếp về được mà?
- Không thích, tôi thích em nấu hơn.
Nguyệt Như Ái đến cạn lời với anh. Hết cách, cô chỉ đành thay quần áo, rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối, còn Lâm Dương Vũ đứng ở ngoái vào nhìn, trông hai người họ lúc này thực sự giống một cặp vợ chồng son mới cưới vậy.
- Này, xong rồi, vào ăn đi.
Lâm Dương Vũ nghe thấy cô gọi liền đứng dậy đi vào bếp. Nhìn trên bàn ăn, các món ăn trông đều hấp dẫn vô cùng, điều này đã kích thích bao tử đang đói meo của anh. Sau khi được sự cho phép của Nguyệt Như Ái, Lâm Dương Vũ nhanh chóng chén sạch các món ăn trên bàn, còn cô cũng không nghĩ rằng anh lại thích món ăn mà cô nấu đến thế.
Ăn xong, Lâm Dương Vũ giúp cô dọn dẹp bàn ăn, còn Nguyệt Như Ái thì rửa bát. Xong việc, cô tưởng rằng anh đã về rồi, ai ngờ khi bước ra phòng khách vẫn thấy Lâm Dương Vũ vẫn đang mặt dày ngồi ở sofa nhà cô, gọt hoa quả ăn rồi xem TV một cách tự nhiên.
- Ăn xong rồi thì về về đi, anh còn ở đây làm gì nữa?
- Tôi thích ở đây, về nhà ở một mình tôi thấy lạnh lẽo lắm.
Nguyệt Như Ái nghe vậy thì không còn lời nào để nói, cô đành ngồi xuống cạnh anh, rồi cùng người đàn ông này ăn hoa quả rồi xem TV.
- Mà, hôm qua sao em lại bị nhốt vào phòng chứa ba tên đàn ông kia vậy?
- Liễu Đình Giai và Nguyệt Cẩm Vân, là vợ và con riêng của bố tôi làm.
- Sao? Vậy sao em không bảo Nguyệt Gia Long?
- Ông ấy sẽ tin tôi sao? Từ hồi hai mẹ con bà ta về đây, trước mặt thì tỏ vẻ mẹ hiền, không có bố tôi liền chửi mắng tôi, còn vu oan tôi với ông ấy, tôi giải thích nhưng ông lại lựa chọn tin tưởng tình yêu của ông. Khi tôi lên đại học, Nguyệt Cẩm Vân còn cướp đi bạn trai của tôi, đó còn là mối tình đầu của tôi nữa.
Nguyệt Như Ái kể xong thì cười trừ, cô nghĩ mình bị hâm rồi, tự nhiên đi kể cho anh chuyện này làm gì.
Lúc này, ngoài trời đang đổ cơn mưa to, còn có cả sấm sét. Nguyệt Như Ái hơi run run mà cứ nhích gần nhích gần vào cạnh Lâm Dương Vũ. Bỗng sét đánh một tiếng vang trời, làm Nguyệt Như Ái sợ hãi, ôm chầm lấy anh, còn rúc vào lòng anh.
Mà Lâm Dương Vũ, cảm nhận được thân thể nhỏ bé đang chui gọn trong mình, cả người đều run rẩy, anh cũng không từ chối, ôm chặt Nguyệt Như Ái vào lòng.
- Ngoan, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.
Nguyệt Như Ái không những không từ chối cái ôm ấy của Lâm Dương Vũ, còn cảm thấy trái tim có chút rung động khi nghe anh nói câu ấy.
Hai người họ cứ ôm nhau như thế, cho tới khi ngoài trời đã ngớt mưa, căn phòng cũng có điện trở lại. Bấy giờ, Nguyệt Như Ái mới tỉnh lại, có chút ngại ngùng. Hình như lúc nãy, cô đã ngủ quên trong lồng ngực ấm áp kia.
Nhưng rất nhanh, cô khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, lấy lí do đã muộn rồi mà đuổi Lâm Dương Vũ về. Lần này, anh cũng không mặt dày mà ở lại nữa, xoa đầu cô rồi về căn hộ của mình.
…
Sáng sớm, khi Lâm Dương Vũ vừa ra khỏi nhà thì thấy chìa khóa của Nguyệt Như Ái rơi trước căn hộ của cô. Anh tính đem đến công ti để trả cho cô, nhưng bỗng anh suy nghĩ một điều gì đó, rồi cất chìa khóa ấy vào túi quần mình.
Cho đến lúc về, Nguyệt Như Ái tá hỏa chạy xuống phòng bảo vệ vì không thấy chìa khóa đâu. Nhưng bảo vệ lại nói rằng: ‘‘Do căn hộ của Nguyệt Tổng mới thay loại cửa hiện đại nhất nên giờ thợ khóa cũng không thể cậy mở hay đánh chìa được, chỉ còn cách liên hệ với nhà sản xuất bên nước ngoài làm chìa khóa mới, cũng phải mất kha khá thời gian thì chìa khóa mới về. Vậy nên mong Nguyệt Tổng thông cảm, có thể ở tạm căn hộ hay nhà ai đấy vì chúng tôi cũng không có cách nào cả..’’
Nguyệt Như Ái cũng không muốn làm khó họ, liền rời đi. Cô không thể về cái nhà chứa mẹ con Liễu Đình Giai kia, vậy nên liền gọi cho Từ An An định xin ở tạm.
Nhưng Từ An An lại nói rằng: ‘‘ Xui cho mày rồi, tao đang đi du lịch ở nước ngoài rồi nên không được đâu.’’
“ Gì cơ, mày đi gì mà nhanh thế? Hôm trước trước còn cùng tao đi mua đồ cơ mà?”
“Thì… Nói chung là tao đi du lịch rồi, đi hôm qua, nên không thể cho mày qua trú được. Sorry babe nhiều, thông cảm cho tao nha. Mày ở tạm cái người sát vách với mày í.”
Nói xong, Từ An An lập tức dập máy. Cơ hội tốt như thế này, phải nhường cho ai đó rồi.
Còn Nguyệt Như Ái bị Từ An An từ chối như vậy, không khỏi giận dỗi cô bạn thân. Nghe cái câu người sát vách kia, thì cô liền biết là Lâm Dương Vũ rồi. Nhưng không còn lựa chọn nào khác dành cho cô, lát nữa đành phải sang bảo anh ta cho ở nhờ vậy.
Cô lên căn hộ của mình, đứng chờ ở cửa. Không lâu sau, cuối cùng Lâm Dương Vũ cũng trở về, thấy cô đứng ngoài cửa mà không vào trong, anh biết lí do tại sao nhưng vẫn vờ vịt hỏi cô:
- Sao em lại đứng ngoài này vậy?
- Lâm Dương Vũ… Anh có thể cho tôi ở tạm vài ngày được không?