• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Như Ái mơ mơ màng màng mở mắt, cô liếc sang bên trái rồi lại sang bên phải, thấy có rất nhiều bác sĩ vây quanh bên mình.



- Cô cảm thấy sao rồi? Có bị đau ở đâu không?



- Tôi.... Đầu tôi hơi đau...



- À, có lẽ là do mới phẫu thuật hôm qua, nên vẫn còn để lại một chút di chứng.



- Phẫu thuật?



Nguyệt Như Ái cố gượng người ngồi dậy, day day trán cố nghĩ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thực sự cô có cố nghĩ tới mấy, trong đầu cô cũng chỉ là một mảng trắng không mà thôi.



- Bác sĩ, tôi... tại sao đầu tôi không nhớ được gì hết vậy? Tại sao tôi phải làm phẫu thuật nghiêm trọng tới thế..?



- Hmm... Triệu chứng như cô có lẽ là mất trí nhớ rồi, nhưng cô yên tâm, chỉ là tạm thời thôi. Còn cô phải làm phẫu thuật là do cô bị tai nạn.



Vị bác sĩ giải thích mọi thắc mắc cho Nguyệt Như Ái nghe. Cô nghe xong vậy cũng gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.



- Vậy cô nghỉ ngơi đi nhé, nếu có gì thì cô có thể bấm chuông ở đầu giường kia.



- Được, cảm ơn bác sĩ.



Vị bác sĩ sau khi làm xong nhiệm vụ, liền nhanh chóng ra ngoài. Còn Nguyệt Như Ái nhìn sang hai bên của mình, không thấy một ai ở trong phòng này cả, lòng cô chợt dâng lên một nỗi buồn.



Lẽ nào, cô bị tai nạn như thế mà không ai lo lắng cho cô sao? Lâm Dương Vũ cũng không thèm đến hay cho người chăm sóc cho cô sao?.



Càng nghĩ cô càng cảm thấy buồn bã cũng như thất vọng. Đang định nằm xuống, đột nhiên Lâm Dương Vũ không biết từ đâu xông vào, trên mặt nhễ nhại mồ hôi, còn thở hồng hộc. Nhìn thấy cô đã tỉnh, còn ngồi được dậy, anh không kìm được mình mà chạy tới ôm cô vào lòng.



- Như Ái... Như Ái, thật tốt quá... Thật tốt quá rồi.. Em đã tỉnh lại rồi...



Phải biết rằng khi nghe tin cô đã tỉnh, Lâm Dương Vũ đã lái xe với tốc độ gần như tối đa tới bệnh viện, còn chạy như bay để tới tìm cô. Thực sự khi nhìn thấy cô đã tỉnh, không có một từ nào để diễn tả niềm vui của anh lúc này.



Còn Nguyệt Như Ái thấy bộ dạng này của anh, mọi suy nghĩ buồn phiền lúc nãy của cô đã biến mất, cô cũng dang rộng vòng tay mà ôm anh vào mình.



- Ừm, em đã tỉnh rồi... Xin lỗi vì em đã khiến anh lo lắng nhiều rồi...



- Không không, em nói linh tinh cái gì vậy? Anh không cho phép em cảm thấy có lỗi, ngược lại người cảm thấy có lỗi phải là anh, khi không bảo vệ được cho em.... Anh xin lỗi...



Nghe anh nói như vậy, càng lúc cô càng tò mò về đoạn ký ức của cô bị mất tạm thời kia là gì. Nhưng nếu nó đã là đoạn ký ức đau khổ, thì thôi cô cũng không muốn nhắc lại làm gì nữa, nếu có thể quên luôn được thì càng tốt.



- Ừm... Bác sĩ bảo em mất một đoạn ký ức tạm thời, nên không nhớ được chuyện trước đó..



Lâm Dương Vũ nghe Nguyệt Như Ái nói mình bị mất một đoạn trí nhớ tạm thời như thế, anh cảm thấy may mắn vì cô đã mất đoạn trí nhớ đau khổ chứ không phải quên mất tất cả ký ức. Nếu cô mà quên luôn cả anh, thì đúng là anh lại phải theo đuổi cô lần nữa rồi.



Đột nhiên, cánh cửa kia lại được mở ra. Cố Hiểu Vi, Cố Anh Kiệt cùng Tầm Vân chạy vào. Cố Hiểu Vi nhìn thấy Nguyệt Như Ái đã tỉnh liền cũng không kìm được mà khóc lóc ôm lấy cô.



- Huhuhu... Tạ ơn trời đất, cuối cùng chị cũng đã tỉnh rồi... Chị có biết em nhớ chị lắm không... Huhuhuhu....



Nhìn mặt Cố Hiểu Vi tèm lem nước mắt, Nguyệt Như Ái không nhịn nổi mà bật cười. Cô đưa tay ra véo véo hai cái má phính của Cố Hiểu Vi, rồi dỗ dành như đang dỗ dành con nít.



- Được rồi, nín đi nào, chị không sao mà bao nhiêu người ở đây mà em dám khóc vậy hả?



Cố Hiểu Vi nghe vậy liền ngồi dậy lau đi nước mắt, rồi liếc nhìn xung quanh những người ở đây. Vừa nhìn là biết họ đang nhịn cười khiến cô ngượng ngùng cô cùng. Cố Anh Kiệt nhìn vẻ mặt kia của cô, anh không nhịn cười được nữa, trực tiếp bật cười thành tiếng khiến cô đã ngượng càng ngượng hơn, trực tiếp tiến lên đấm liên tục vào người anh.



- Anh cười cái gì, hả? Anh cười gì, đáng ghét đáng ghét, anh muốn chết không hả?



- Haha, thôi nào, nào, vợ ơi, cứu anh khỏi con nhóc này đi, em nỡ để chồng em bị đánh vậy sao?



Cố Anh Kiệt quay sang Tầm Vân mà cầu cứu, nhưng Cố Hiểu Vi trực tiếp hét lên một câu khiến cho cả phòng im bặt.



- Chị dâu đang mang thai, mà anh lại kêu cứu vậy sao?



Cố Hiểu Vi sau khi nói xong, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cô mới nhận ra mình đã lỡ nói bí mật của Tầm Vân ra. Còn Cố Anh Kiệt nghe em gái mình nói như thế, anh ngây người ra một lúc, rồi vui mừng quay sang hỏi Tầm Vân.



- Vợ... Vợ, em có thai rồi sao? Sao lại không nói cho anh biết, thai được bao lâu rồi?



- Còn mấy ngày nữa là sinh nhật anh, em định hôm đó mới nói ra để gây bất ngờ cho anh... Nhưng Vi Vi lại lỡ miệng nói ra hết mất rồi...



Tầm Vân vừa nói, vừa quay sang lườm Cố Hiểu Vi một cái. Còn Cố Anh Kiệt biết mình đã được làm bố, anh quên cả cái tay đang đau của mình mà ôm trầm lấy Tầm Vân.



- A, vợ ơi, vậy là anh được làm bố rồi sao? Cảm ơn vợ nhiều lắm... Cảm ơn vợ...



- Này... Tay anh vẫn đang bị thương đấy..



Tầm Vân thấy anh phấn khích như thế, liền vội nhắc nhở anh.



Nhìn thấy cảnh vợ chồng son này, Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái không khỏi mừng thay cũng như ngưỡng mộ Tầm Vân và Cố Anh Kiệt. Tuy hai người đó thành cặp sau bọn họ, nhưng hiện tại đã có con luôn rồi, làm cho Lâm Dương Vũ không khỏi ghen tị. Nếu không nhờ hết Lan Thùy Chi tới Hoàn Gia Mỹ, thì bây giờ hai người cũng đã sớm sinh quý tử rồi.



Tận một lúc sau, Cố Anh Kiệt mới chịu buông Tầm Vân ra. Tầm Vân mặt đỏ tai hồng, thẹn thùng đến trước mặt Nguyệt Như Ái mà xin nghỉ việc, với lí do là để dưỡng thai.



- Được rồi, em cứ nghỉ ngơi dưỡng thai đi, còn tôi không ngờ được luôn, Cố Anh Kiệt ạ. Cậu nhanh gọn lẹ thật, đã làm cho thư kí của tôi mang em bé luôn rồi.



- Haha, cảm ơn Nguyệt Tổng đã khen. Tôi cũng chúc hai người sớm sinh quý tử nhé, còn tôi xin phép được về trước.



Cố Anh Kiệt nói xong, mau chóng dìu Tầm Vân về nhà để tránh Tầm Vân bị mệt mỏi. Còn Cố Hiểu Vi thì ở lại chơi một lúc, sau đó cũng về luôn.



Lúc này, ở trong căn phòng, chỉ còn hai người. Nguyệt Như Ái thấy Lâm Dương Vũ cứ thẫn thờ ra nghĩ chuyện gì đó, cô liền vỗ vỗ má anh.



- Nghĩ gì mà chăm chú thế?



- Như Ái, Cố Anh Kiệt theo đuổi Tầm Vân sau khi chúng ta yêu nhau, vậy mà tên đó được làm bố luôn rồi...



Lâm Dương Vũ bày ra dáng vẻ nũng nịu, rồi ôm ôm lấy Nguyệt Như Ái mà dụi đầu vào lòng cô. Thấy anh đã muốn lên chức tới vậy rồi, vì chuyện này mà buồn bã, cô mỉm cười rồi an ủi anh.



- Chờ em khỏe lên, rồi chúng ta sẽ tạo em bé, có được không?



Nghe cô nói như thế, anh vội vui mừng ngồi dậy, rồi cưng chiều hôn lên trán cô, vui vẻ đáp lại.



- Được, tất nhiên là được rồi.







Niên Khuê tuy đang họp dở, nghe tin Nguyệt Như Ái đã tỉnh, bà bỏ cả cuộc họp, vội vàng chạy tới phòng bệnh tìm cô.



Vừa bước vào trong, nhìn thấy cô đã tỉnh, gương mặt cũng hồng hào trở lại, bà thở phào nhẹ nhõm, như đã trút được gánh nặng trong lòng. Còn Nguyệt Như Ái nhìn thấy bà, cô không tránh khỏi ngạc nhiên, xen lẫn sự vui mừng.



- Dì Khuê, dì tới thăm cháu sao? Sao dì biết cháu ở đây hay vậy?



- Dì ấy.... là chủ tịch ở đây đó, cũng là người đã phẫu thuật cho em.



Thấy cô vẫn chưa biết chuyện gì, Lâm Dương Vũ liền giải thích cho cô nghe. Nghe thấy Niên Khuê là chủ tịch ở đây, còn là người đã đích thân cứu cô khỏi móng vuốt tử thần, cô vừa ngạc nhiên, vừa cảm kích người phụ nữ này.



- Dì, cháu cảm ơn dì nhiều lắm.



Niên Khuê nghe cô cảm ơn mình như vậy, cảm xúc của bà xen lẫn giữa vui mừng lẫn đau lòng. Bà như đang suy nghĩ một chuyện gì đó, sau đó thở dài, rồi tiến lên ngồi cạnh cô, nắm chặt lấy bàn tay cô mà nói.



- Không có gì, nhưng… Như Ái... Ta nói cái này, con phải bình tĩnh... Nhớ phải bình tĩnh nhé.



Nguyệt Như Ái đột nhiên thấy Niên Khuê nghiêm trọng như vậy, lòng cô bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp vô cùng. Không biết có chuyện gì mà làm cho Niên Khuê phải nói trước với cô câu này như thế, chắc chắn phải là chuyện gì đó quan trọng lắm.



- Dạ, dì cứ nói đi ạ.



- Thực ra... Ta... Ta là mẹ ruột của con.



Bà hít một hơi sâu, rồi bình tĩnh nói ra câu đó. Còn cô nghe xong Niên Khuê nhận mình là mẹ của cô, cả người cô đơ ra. Cô không thể tin nổi vào tai mình, liền cười gượng hỏi lại.



- Dì... Dì có nói nhầm không ạ?



- Như Ái... Ta biết là ta có lỗi với con rất nhiều... Khi đã bỏ rơi con như thế... Nhưng ta thực sự, thực sự là mẹ ruột của con.. Năm đó...



Còn chưa để Niên Khuê nói ra lý do, Nguyệt Như Ái đã trực tiếp lên tiếng, không cho bà ấy có cơ hội giải thích.



- Dì Khuê, dì đừng nói nữa.



- Như Ái, ta biết là con giận ta, nhưng hãy để…



Nguyệt Như Ái hiện tại không nghe nổi nữa, cô bắt đầu nặng lời, không chút nể nang mà đuổi Niên Khuê ra ngoài.



- Dì ra ngoài đi.



- Con cho ta giải thích...



- RA NGOÀI, TÔI NÓI LÀ DÌ RA NGOÀI ĐI, DÌ KHÔNG NGHE THẤY SAO? TÔI HIỆN TẠI KHÔNG MUỐN THẤY DÌ, CŨNG KHÔNG MUỐN NGHE DÌ GIẢI THÍCH, DÌ HIỂU CHƯA?



Nguyệt Như Ái không kiềm nổi nữa, cô tức giận, trực tiếp hét lớn như quát vào mặt Niên Khuê vậy. Lâm Dương Vũ thấy cô mới tỉnh dậy mà đã phải chịu sự kích động lớn tới vậy, anh vội dìu Niên Khuê ra ngoài, để tránh cô bị kích động thêm.



- Dì Khuê, dì tạm thời ra ngoài đi, Như Ái mới phẫu thuật xong, đừng khiến cô ấy bị kích động như vậy.



Nghe anh nói như vậy, Niên Khuê đau lòng vô cùng, nhưng vì sức khỏe của con gái mình, bà cũng chỉ biết nghe theo, lặng lẽ ra ngoài.



Sau khi dìu Niên Khuê ra, anh đi vào trong thì thấy cô đang khóc, vừa khóc vừa lẩm bẩm điều gì đó.



- Không... Chuyện này không phải thật... Không phải thật..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang