• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ phim này kéo dài tới tận hai tiếng, là một bộ phim tình cảm. Nguyệt Như Ái và Cố Hiểu Vi vừa xem vừa khóc như mưa, còn Lâm Dương Vũ cảm thấy nhàm chán nên đã ngủ quên từ lúc nào mất rồi.



Xem xong phim thì cũng đã khoảng mười giờ. Cảm thấy vẫn còn khá sớm để ăn trưa, Cố Hiểu Vi lại rủ Nguyệt Như Ái cùng đi mua sắm.



- Chị Như Ái, dạo này mấy cửa hàng này ra mẫu mới, có vài chân váy đẹp cực, đi xem cùng em đi.



- Cũng được, đi đi.



Xong, hai người liền bước vào một cửa hiệu quần áo ngay trước mắt. Quản lí ở đây thấy họ liền biết là người có tiền, vì thế mà cho nhân viên đi theo sau, giới thiệu rồi tư vấn trang phục cho họ một cách kĩ càng.



Còn Lâm Dương Vũ, bởi vì ăn mặc không được chỉn chu cho lắm, khiến cho nhân viên ở đây nghĩ rằng anh chỉ là người làm, hay gì gì đó, đi theo xách đồ cho Cố Hiểu Vi và Nguyệt Như Ái.



Tuy người làm thì có vẻ không đúng lắm, nhưng hình như nói Lâm Dương Vũ đi theo xách đồ thì là đúng thật.



Hai cô gái này, thử không biết bao nhiêu bộ đồ, chốt mua lia lịa, tưởng chừng như rước cả cái cửa hàng này về vậy. Mua nhiều tới nỗi, nhân viên in hóa đơn dài như một tờ sớ vậy.



- Dương Vũ, anh nói đi tới đây là giúp em xách đồ đúng không?



- Đúng đúng, đồ đâu để anh xách giúp em cho.



- Vậy… Chỗ quần áo này nhờ anh nhé.



Nói xong, cô đứng sang một bên, để cho Lâm Dương Vũ nhìn thấy đống đồ mình cần xách.



- Em mua, tất cả chỗ này sao?



- Không, là cả của Cố Hiểu Vi nữa. Nhưng ai lại để cho con gái xách bao giờ? Vậy nên… Giúp em đi, nha nha.



Nhìn Nguyệt Như Ái đáng yêu như vậy, còn năn nỉ anh, tuy đang hối hận vì lời nói của bản thân, nhưng anh vẫn can tâm tình nguyện, xách hết đống đồ đó giúp hai người.



Tưởng rằng hai người họ mua nhiều thế này rồi sẽ không mua nữa, ai ngờ Nguyệt Như Ái và Cố Hiểu Vi vẫn ghé vào hết cửa hàng quần áo này tới cửa hàng quần áo kia, rồi lại vào tiệm mỹ phẩm, làm cho đống đồ cần xách của Lâm Dương Vũ chất cao như núi được rồi.



Mà mỗi cửa hàng mà ba người ghé vào, Cố Hiểu Vi và Nguyệt Như Ái cứ như càn quét hết cả cửa hàng vậy. Cuộc càn quét này của hai cô gái, kéo dài tận tới hai tiếng liền, tới tận mười hai giờ mới xong.



- Hai người có định mua thêm gì nữa không?



Nhìn Lâm Dương Vũ với cả đống đồ trên người, khổ sở mà hỏi cô, Nguyệt Như Ái vừa buồn cười vừa thấy thương anh. Hình như, đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ này của anh.



- Sao hả? Đàn ông con trai có tí đồ cũng kêu, vậy mà mạnh miệng kêu đi theo xách đồ cho chị Như Ái.



- Đúng, tôi tới là xách đồ cho Như Ái chứ không phải cho cô, có giỏi cô tự xách lấy đống đồ của cô đi này.



- Được rồi, không cãi nhau nữa, anh cất đống đồ này xuống xe của Vi Vi đi,chìa khóa này, rồi lên mình đi ăn trưa nha.



Lâm Dương Vũ gật đầu đồng ý, rồi vội đi cất đồ nhanh nhanh chứ hiện tại bụng anh réo lắm rồi. Cả buổi sáng anh chỉ vội theo dõi cô nên không thèm để tâm tới bữa sáng bữa chiều gì cả, cho nên bây giờ anh đói lắm rồi.



Đợi Lâm Dương Vũ cất xong đồ, cả ba người vào một quán buffet trong siêu thị. Nguyệt Như Ái và Cố Hiểu Vi chỉ cần ngồi yên một chỗ, còn anh hôm nay như một người làm vậy, phục vụ bọn họ từ A tới Z, đến cả ăn uống cũng giúp hai người đi lấy.



- Chị, chị có thấy bạn trai chị là tên đào mỏ vô dụng không?



- Vì sao em lại nghĩ thế?



- Em thấy anh ta đến cái xe cũng không có, làm sao lo cho chị được? Xong nãy giờ đi mua sắm, anh đã cũng không bỏ một đồng một xu nào ra cả.



- Haha, em hiểu lầm rồi. Em biết anh ấy là ai không?



Cố Hiểu Vi lắc lắc đầu, nghĩ rằng Lâm Dương Vũ chỉ là tên vô dụng chứ còn là ai được nữa.



- Thế em có biết tập đoàn Vũ Hoàng không?



- Biết chứ, tập đoàn đó phát triển nhất thành phố này mà chị.



- Anh ấy là Tổng Giám Đốc tập đoàn đó đấy.



Nghe tới đây, Cố Hiểu Vi há hốc mồm, không tin vào tai mình. Bởi trong suy nghĩ của cô, Tổng Giám Đốc của tập đoàn Vũ Hoàng ấy phải là một người lúc nào cũng ăn mặc lịch sự, vest chỉnh tề, đầu tóc vuốt keo tạo kiểu các thứ, khắp người xịt nước hoa, sẽ là một kẻ cao ngạo không xách đồ cũng như không chấp nhặt với phụ nữ. Nhưng giờ đây, vị Tổng Giám Đốc ấy trong mắt cô bây giờ chẳng khác gì một tên đang ăn bám phú bà cả.



- Chị, chị đùa em à? Tên đó sao có thể là Tổng Giám Đốc được?



- Chẳng có gì là không thể cả, đừng bao giờ nhìn vẻ bề ngoài đánh giá người khác.



Cố Hiểu Vi vừa quay người lại đã thấy Lâm Dương Vũ ở phía sau làm cô giật bắn mình. Tuy trong lòng hơi sợ vì đã đắc tội với anh, vậy mà vẫn mạnh miệng đáp trả được.



- Đúng, tôi thấy anh quá xuề xòa, không giống Tổng Giám Đốc ở điểm nào cả.



- Tôi xuề xòa là vì sợ mình đẹp trai quá, thu hút các cô gái ở đây, Như Ái nhà tôi lại ghen.



Nói xong, anh đặt đồ ăn xuống bàn. Rồi bất ngờ, anh hôn lên má Nguyệt Như Ái một cái, phát cẩu lương cho Cố Hiểu Vi xem. Cố Hiểu Vi bực mình, không thèm nói gì nữa mà cúi đầu xuống ăn.



Lúc này, bỗng dưng cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vô cùng, khiến trái tim cô đập rộn ràng, mặt đỏ ửng lên.



- Vi Vi, sao mặt em lại đỏ ửng hết lên rồi kìa.



- Vậy sao?



- Ừ, làm sao đấy? Em bị ốm à?



Cố Hiểu Vi quay ngang quay dọc, rồi ghé vào tai cô thì thầm.



- Chị, anh ở bàn kia kìa, là người trong mộng của em.



Nguyệt Như Ái bật cười. Cố Hiểu Vi không ngờ cũng có lúc nhút nhát như thế. Quả nhiên, tình yêu là thứ khiến con người trở nên kỳ là mà.



- Vậy thì dũng cảm tiến lên thôi, em sợ cái gì cơ chứ.



- Không, em phải đợi anh ấy bày tỏ trước.



Nghe thấy câu nói này, Nguyệt Như Ái lại liên tưởng tới Từ An An, nhớ rằng Từ An An cũng từng nói như vậy.



Kết quả, còn chưa nhận được lời yêu, đã lại xảy ra thảm cảnh.



Cô thở dài, nhớ lại chuyện cũ này khiến cô đau lòng vô cùng. Cô sợ rằng Cố Hiểu Vi cũng sẽ giống như Từ An An, cho nên đã đứng ra giúp cô ấy, bởi cô không muốn chuyện buồn lại tái diễn lần nữa.



- Em mà ngồi chờ, có khi tới già cũng chưa nhận được lời tỏ tình của cậu ấy đâu. Cứ tiến lên đi, nhỡ đâu cậu ấy cũng đang chờ em nói lời bày thì sao?



- Nhưng mà… Nhưng mà… em ngại.



- Vậy thì để chị giúp.



Nói là làm, Nguyệt Như Ái đứng đậy, sang bàn bên đó nói gì đó với chàng trai rồi trở về bàn. Chỉ một lúc sau, chàng trai đó sang bàn bên này, chủ động mời Cố Hiểu Vi ăn xong thì đi chơi cùng mình. Cố Hiểu Vi bên trong đã vui sướng vô cùng rồi, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra e thẹn, lịch sự.



Chờ tới khi chàng trai ấy về bàn của mình, sự vui vẻ của Cố Hiểu Vi mới bộc lộ ra ngoài. Cô hớn hở, ôm lấy tay của Nguyệt Như Ái mà lay lay.



- Chị Như Ái, em cảm ơn chị nhiều lắm lắm lắm luôn ý, tất cả đều là nhờ có chị cả.



- Được rồi, chị biết rồi, thôi ăn đi kẻo đồ ăn nguội lại không ngon, với lại ăn nhanh chứ đừng để ai đó phải chờ.



Cố Hiểu Vi mỉm cười. Cô sớm đã không chờ nổi, cho nên chỉ ăn một chút đã vội đứng dậy, đi với chàng trai đó, trả lại không gian riêng tư cho Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ.



- À, Vi Vi, đồ của chị em cứ giữ lấy, lát chị về cùng với Dương Vũ. Khi nào rảnh sẽ qua lấy sau.



- Vâng ạ.



Nhìn thấy Cố Hiểu Vi cùng chàng trai, trên mặt ai ai cũng lộ ra biểu cảm hạnh phúc, Nguyệt Như Ái không nhịn được mà nở một nụ cười tươi.



- Sao rồi, bây giờ Như Ái của anh lại trở thành bà mối rồi cơ à.



- Chứ sao nữa. Thế anh không muốn chúng ta được riêng tư sao?



- Em làm thế là vì anh sao? Anh biết em thương anh nhất mà.



Lâm Dương Vũ để ra khuôn mặt hớn hở vô cùng. Nguyệt Như Ái không nhịn được, mà véo má anh một cái.



- Được rồi, ăn đi nào.



Anh nghe lời cô, không nói gì nữa mà tập chung vào ăn uống. Sau khi ăn xong, hai người quyết định vào khu vui chơi trong đây để giải trí. Nhìn thấy Nguyệt Như Ái dán mắt vào mấy cái máy gắp thú, Lâm Dương Vũ đã mua cả triệu tiền xu, chỉ để cho cô gắp thú bông.



Nguyệt Như Ái vốn chưa từng chơi qua mấy trò này, cho nên cô gắp mãi không được con thú bông nào.



- Dương Vũ, cái này ăn gian, rõ là em gắp được mà nó tự nhả ra.



- Được rồi, đứng sang một bên nhìn anh gắp cho em xem đây này.



Cô gật đầu rồi đứng sang một bên, nhìn anh gắp cho cô. Ban đầu anh cũng giống như cô, gần được thì cái gắp tự động nhả ra. Tới mãi sau anh mới gắp được một con.



- Xì, anh cũng giống em mà thôi.



- Do cái máy này mà thôi, anh hiểu ra nguyên lí rồi, phải đủ mười lăm, hai mươi đồng xu thì cái gắp nó mới không nhả ra nữa. Chứ nếu lần nào mà cũng gắp được, có mà ở đây phá sản vì trò này luôn đấy.



Xong, anh tiếp tục gắp gấu bông cho cô, tới khi hai người đã gắp đầy một túi thì mới ngưng lại, di chuyển sang trò chơi khác.



Tới lúc ra về, bỗng dưng có một nhân viên chạy ra giữ bọn họ lại.



- Xin chào, nhân dịp lễ này, hiện tại chỗ chúng tôi có khuyến mại cho các khách hàng tới đây, khách hàng nào mua trên năm trăm xu thì sẽ được một lượt bốc thăm trúng thưởng. Hai vị đã mua xx xu với tổng hóa đơn là xx trăm đồng, vì vậy có một lượt bốc thăm. Mời đi theo tôi.



Nghe thấy thế, hai người liền đi theo nhân viên tới hòm may mắn. Vốn chỉ nghĩ giải thưởng là mấy thứ linh tinh, vậy mà không ngờ được hai người đã trúng một chuyến đi du lịch.



- Xin chúc mừng quý khách, hai vị đã may mắn trúng phần thưởng là một chuyến đi du lịch hai ngày một đêm tới thành phố K. Xin hãy để lại số điện thoại của một trong hai, chúng tôi sẽ liên lạc với quý khách để tư vấn.



- Số của tôi là 01234xxxx.



- Chúng tôi sẽ liên lạc với quý khách trong thời gian sớm nhất. Cảm ơn quý khách đã ghé thăm, chúc quý khách có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ.



Nguyệt Như Ái cùng Lâm Dương Vũ vui vẻ rời khỏi trung tâm thương mại. Cuộc đi chơi này của hai người họ, thực sự là vui vẻ vô cùng.



Chợt lúc này, Lâm Dương Vũ nhận ra mình không mang theo xe.



- A, chết rồi, sáng này anh đi taxi tới đây chứ không đem theo xe.



- Hay là… Mình đi xe bus đi? Em chưa từng được đi xe bus, muốn thử trải nghiệm xem thế nào.



Thấy cô đã nói như thế, anh cũng không từ chối làm gì. Dù gì giờ này cũng đang tầm giờ cao điểm, gọi taxi hoặc tài xế riêng chắc cũng phải mất một lúc lâu.



May sao ngay cạnh trung tâm này có một điểm dừng của xe bus, cho nên họ vừa ra đứng là đã liền có xe rồi.



Nhưng khi lên xe, cảnh trên xe không thú vị như Nguyệt Như Ái nghĩ. Trên xe khách đông nghẹt, không còn chỗ ngồi nên hai người chỉ có thể đứng mà thôi.



Bỗng dưng, trên xe có tiếng hét của một nữ sinh. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, thấy cô nữ sinh đó đang chỉ vào một người đàn ông mà tố cáo với mọi người.



- Hắn ta… Hắn ta… Tôi mệt mỏi quá mà ngủ gục mất, không ngờ tỉnh dậy thấy tên khốn này đang chạm vào nơi nhạy cảm của tôi.



- Nhãi ranh, ăn nói cho đàng hoàng. Mày nói mày ngủ, mà rõ là mày đang đứng, mày đứng ngủ được à?



Mọi người trên xe bus không ngờ lại tin cái gã háo sắc kia, cho rằng cô gái ngủ mơ, hoặc có thể vì trên xe đông nên đụng chạm là điều bình thường. Còn Nguyệt Như Ái thì khác, nhìn cô gái kia ấm ức như vậy, chắc chắn mọi chuyện không hề bình thường, nhưng cô cũng cách cô gái kia khá xa, nên không biết rõ mọi chuyện thế nào, không thể giúp được.



- Đúng là con nhãi ranh ảo tưởng.



Cô gái kia chỉ có thể im lặng, nhẫn nhịn cho qua chuyện. Tên đàn ông kia thì không, hắn chuyển sang một cô gái trẻ khác, liếc qua liếc lại rồi sờ mó cô ấy.



Nhưng không biết rằng, Nguyệt Như Ái đã nhìn thấy hết. Cô đang định tiến lên giải quyết tên kia, thì bỗng dưng bị Lâm Dương Vũ ngăn lại.



- Để anh.



Nói xong, anh tiến lên, nắm chặt bàn tay của tên sở khanh đang chạm trên người cô gái kia, hằn giọng nói.



- Mày còn gì để chối cãi không?



- Thằng chó, việc của mày à mà mày quản lắm thế? Muốn ăn đập à?



Lần này, hắn không còn đường chối cãi nữa, cho nên bắt đầu ra mày ra mặt.



- Đúng, tao không thể trơ mắt ra nhìn mày đi xàm sỡ hết cô gái này tới cô gái khác được.



- Ờ, con đàn bà này nó để yên cho tao sờ cơ mà, nghĩa là nó cũng thích chứ còn sao nữa. Vả lại, mặc váy ngắn như thế, chẳng rõ là để quyến rũ đàn ông à.



Lâm Dương Vũ nghe vậy liền hiểu cho cô gái kia, bởi cô ấy sợ nếu cô ấy hét lên thì kết cục cũng chỉ giống cô gái lúc nãy thôi. Với loại người này anh không muốn nói nhiều làm gì, trực tiếp giáng cho hắn ta hai cú đấm vào mặt, mạnh tới nỗi khiến hắn chảy máu miệng, gãy một cái răng.



- Mẹ kiếp, thằng chó này nữa.



Hắn đứng dậy, định tiến lên tát anh, mà lại bị Lâm Dương Vũ giữ tay lại, vặn ngược ngón tay hắn làm cho hắn đau đớn thét lên, bởi hắn cảm nhận được từng ngón từng ngón tay hắn đang gãy ra rồi.



Lâm Dương Vũ thấy đã gần đến chung cư, cho nên tha cho hắn để tính đi về. Nhưng không ngờ tên này vẫn còn lớn gan, dùng tay còn lại túm tóc anh mà kéo đầu anh lại. Nguyệt Như Ái vốn đã ngứa mắt hắn từ lúc nãy, giờ lại còn dám đụng tới người đàn ông cô yêu, cho nên cô đi ra sau hắn, nắm tóc hắn rồi đập mạnh đầu hắn xuống đất.



- Đây là cái kết dành cho mày thôi.



Xong, xe bus cũng đã dừng lại trước chung cư, nên hai người liền xuống về. Còn mọi người trên xe cũng đã thấy chướng mắt tên này, nhân xe bus dừng lại liền đẩy hắn xuống xe luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK