• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đó, bác à, bác thấy chưa, anh Dương Vũ bị chị ta làm cho mê muội rồi. Trước đây, anh ấy có bao giờ dám làm trái lại lời bác như thế đâu?



Tứ Thảo Nhi nhận thấy tình cảnh này đang nóng bỏng, lại càng đổ thêm dầu vào để chọc tức Tưởng Cầu Ngọc, khiến cho bà ta càng thêm ác cảm với Nguyệt Như Ái.



- Cái thằng này… Đúng là, kiếm một đứa con gái tử tế không thích, lại thích cái loại con gái đó.



- Bác, cháu thấy cô ấy cũng xinh đẹp, giỏi giang, còn là Giám Đốc, có chỗ nào không tử tế, không tốt?



Lúc này, người đàn ông lúc nãy ngồi cạnh Tứ Thảo Nhi bước vào. Anh là Tứ Hoàng Kỳ, là anh trai của cô ta.



- Anh trai, sao anh lại bênh chị ta như thế? Anh có biết lúc nãy chị ta hỗn láo với bác Tưởng thế nào không?



- Ừ, không phải là bênh, mà đang nói sự thật thôi. Còn ai làm bác Tưởng tức giận tới thế, trong lòng người đó phải rõ nhất chứ nhỉ?



- Anh… Anh…



- Thôi thôi, không cãi nhau nữa, ra ngoài ăn tối, kẻo mọi người chờ lâu.



Tưởng Cầu Ngọc đứng ra giảng hòa. Bà không muốn vì một đứa con gái vô danh làm cho anh em trong nhà cãi nhau bất hòa. Bấy giờ, hai anh em họ Tứ mới chịu thôi, nhưng trong lòng Tứ Thảo Nhi bây giờ vẫn đang căm ghét Nguyệt Như Ái vô cùng, cớ gì mà cô được Lâm Dương Vũ yêu thương, lại còn được anh trai của cô ta bênh vực như thế?







- Như Ái, lúc nãy có chuyện gì xảy ra vậy? Kể cho anh nghe.



- Mẹ anh… Bà ấy không thích em.



Lâm Dương Vũ nghe xong cảm thấy khó hiểu vô cùng. Rõ là lúc nãy, mẹ anh luôn miệng khen Nguyệt Như Ái không ngớt, làm sao có chuyện không thích cô được.



- Đâu, em kể rõ ra cho anh nghe xem nào.



Nguyệt Như Ái kể lại đầu đuôi mọi chuyện lúc nãy cho anh nghe. Tới khúc mà cô kể mẹ anh muốn một cô con dâu làm nội trợ, anh cảm thấy khó hiểu vô cùng. Tưởng Cầu Ngọc lúc nào cũng dặn anh phải tìm một cô vợ biết độc lập về kinh tế vì việc trong nhà có thể thuê giúp việc. Giờ thấy mẹ mình nói như vậy, anh cũng đến chịu rồi.



- Chỉ vì chuyện này mà bà ấy ném vỡ chiếc vòng như thế kia sao?



- Không, Thảo Nhi gì gì đấy, cô ta là người hôm nọ mà em đụng phải. Xong cô ta nói đổi trắng thay đen, em nói lại đúng sự thật thì bà ấy bảo em hỗn xược, em đứng dậy xin phép về rồi bà ấy ném chiếc vòng ấy xuống đó.



- Tứ Thảo Nhi… anh hiểu rồi. Mà dù cho mẹ anh có nói gì đi nữa, em cũng không được bỏ rơi anh đâu, biết chưa?



- Em biết rồi mà.



Về đến chung cư, Lâm Dương Vũ xuống xe rồi nhẹ nhàng bế Nguyệt Như Ái lên nhà, giúp cô vệ sinh rồi băng lại vết thương. May chỉ là vết thương nhỏ nên không ảnh hưởng tới việc đi lại lắm.



Mấy ngày sau, khi Lâm Dương Vũ đang trong cuộc họp ở trên công ty, bỗng có điện thoại gọi tới.



Là Tưởng Cầu Ngọc. Vì thế, dù đang triển khai kế hoạch nhưng anh vẫn phải tạm hoãn một chút để ra ngoài nghe máy.



- Dương Vũ à, lần trước thế nào mà con dẫn về đứa con gái…



- Mẹ à, nếu mẹ gọi con chỉ vì nói cô ấy thế này thế nọ thì con xin phép được cúp máy, con đang làm việc.



Vừa mở máy đã thấy mẹ anh nói này nói nọ Nguyệt Như Ái, Lâm Dương Vũ nhíu mày lại khó chịu vô cùng, đã thế còn đang trong cuộc họp quan trọng. Nếu không phải mẹ của anh, anh đã không nghe cuộc gọi này rồi.



- Cái thằng này. Được rồi, mẹ vào vấn đề chính này. Tối nay nhà ta tổ chức tiệc, con sắp xếp thế nào về cho sớm, nghe chưa, à…



- Con biết rồi, con đang họp nên con cúp máy đây.



Không để Tưởng Cầu Ngọc nói xong, anh liền lập tức cúp máy, bởi anh biết câu tiếp theo bà định nói là gì. Anh định gọi cho Nguyệt Như Ái, nhưng giờ này cô cũng đang làm, bảo cũng không chuẩn bị kịp được, vậy nên anh bảo trợ lí Kiệt đi đặt đồ cần thiết cho cô để cùng anh đi dự tối nay.



Phía bên kia, Tưởng Cầu Ngọc đang bực bội vì con trai mình tự dưng lại cúp máy như thế. Tứ Thảo Nhi cũng đang ở đây, thấy mọi việc như thế liền thêm mắm thêm muối vào để bà càng tức hơn.



- Cái thằng này, không nói nổi nó nữa rồi, dám cúp máy khi bác chưa nói xong.



- Đó, vậy nên bác cần trừ khử chị ta đi, chị ta vậy mà phá hoại tình cảm mẹ con bác…



- Cái mồm không nói được lời tốt đẹp thì im đi.



Tứ Hoàng Kỳ nãy giờ ngồi ngoài trời, nghe mấy lời này của em gái mình mà cáu vô cùng. Tuy danh nghĩa là em gái, nhưng anh không hề thích Tứ Thảo Nhi một chút nào, loại người chỉ biết suốt ngày đi chê bai, nói xấu người khác.



- Cả anh nữa, sao anh cứ phải bênh chị ta?



- Vậy sao cô cứ phải nói xấu cô ấy?



- Anh… Anh yêu chị ta rồi hay sao?



- Cô, câm cái mồm lại trước khi tôi bẻ hết răng của cô.



- Tiểu Kỳ, sao cháu lại nói với em gái mình như thế?



Thấy Từ Hoàng Kỳ bênh Nguyệt Như Ái tới nỗi vậy, Tưởng Cầu Ngọc lại càng thêm ghét cô. Chỉ vì một đứa con gái mà khiến cả nhà bà loạn lên rồi, vậy nên nhân bữa tiệc tối nay, bà phải tìm ra một cô gái để mai mối với Lâm Dương Vũ mới được.







Đến chiều, Lâm Dương Vũ sau khi xong việc liền tới đón Nguyệt Như Ái, đưa cô tới cửa tiệm mà anh đã nhờ trợ lí Kiệt đặt đầm dạ hội. Trên đường đi, cô cũng cảm thấy lạ lẫm mà hỏi anh.



- Dương Vũ, chung ta đi đâu vậy?



- Đi lấy đồ cho em, đầm dạ hội, tối nay cùng anh tới dự tiệc.



Nguyệt Như Ái gật đầu, chỉ đơn giản nghĩ là tiệc xã giao hay là công ty gì đấy nên không nói gì nữa. Tới cửa tiệm, Lâm Dương Vũ nhanh chóng đưa Nguyệt Như Ái vào trong.



- Lâm Tổng, đồ anh cần chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ.



- Ừ, đưa cô ấy vào trong thử đi.



Nhân viên theo lời của Lâm Dương Vũ liền đưa Nguyệt Như Ái vào trong thử đồ. Anh cũng không vội, ngồi chờ ở ngoài phòng khách, tiện nhờ bà chủ cửa tiệm tư vấn luôn kiểu tóc và mẫu trang điểm phù hợp với cô, sau đó liền nhờ người làm luôn.



Một lúc sau, nhân viên kéo rèm ra làm Lâm Dương Vũ nhìn mãi không thôi. Quả nhiên, mắt nhìn của anh không tệ chút nào. Chiếc đầm này tuy không quá hở hang, nhưng vẫn tôn lên được những đường nét tuyệt mĩ của cô gái nhỏ nhà anh, khiến cô thực sự như một thiên sứ vậy.



- Dương Vũ… Có… đẹp không?



Lâm Dương Vũ không trả lời câu hỏi của Nguyệt Như Ái mà đứng dậy bước tới gần cô, điều này khiến cho cô mặt đỏ tim đập liên hồi. Mặc cho bao nhiêu người vẫn đang ở đây, anh đặt lên môi cô một nụ hôn phớt.



- Như Ái của anh vốn đã đẹp, nay lại càng đẹp hơn.



Lời sên súa của anh lại càng khiến người da mặt mỏng như Nguyệt Như Ái lại càng thêm đỏ mặt hơn. Những nhân viên ở tiệm cũng không khỏi ngưỡng mộ cô, có được một người chồng hoàn mỹ tới như vậy.



Nhưng mà, suy cho cùng thì nồi nào úp vung nấy mà thôi.



Sau khi mặc đầm xong, nhân viên nhanh chóng trang điểm và làm tóc theo yêu cầu của Nguyệt Như Ái. Cô lựa chọn lối trang điểm Vintage của Marc Jacobs, tinh tế sử dụng tông cam đào để nhấn nhá cho phần mắt trông vừa quyến rũ lại vừa nhẹ nhàng. Với kiểu trang điểm này, Nguyệt Như Ái chỉ cần apply thêm chút độ bóng nhẹ cho đôi môi hồng hào căng mọng là đã quá xinh xắn rồi. Kiểu tóc cô lựa chọn là tóc xoăn buông dài dể tạo nên sự vừa trẻ trung, vừa thiếu nữ.Trong thời gian ấy, Lâm Dương Vũ cũng nhanh chóng đi thay cho mình một bộ âu phục phù hợp với dạ hội của Nguyệt Như Ái. Thay xong bộ âu phục, anh bước ra cũng thấy cô đã xong xuôi toàn bộ rồi.



- Dương Vũ, anh cũng rất bảnh trai đó nha.



- Đương nhiên rồi, anh phải đẹp trai mới xứng với Như Ái chứ.



Lâm Dương Vũ mỉm cười, dù cho đang ở nơi đông người, nhưng anh vẫn không ngại mà bế cô đặt lên xe, sau đó đi thẳng tới Lâm Gia.



Mà nhân viên trong quán ra tiễn hai người, ngưỡng mộ lại càng thêm ngưỡng mộ.



- Ôi trời, không biết cô ấy kiếp trước giải cứu trái đất hay gì mà được Lâm Tổng cưng chiều đến thế?



- Không đâu, chỉ đơn giản cô ấy cũng tài giỏi xinh đẹp mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK