Lâm Dương Vũ như không tin vào mắt mình, anh không ngờ rằng, người phụ nữ mà trước đây anh và Nguyệt Như Ái cứu, lại có thể là chủ tịch của bệnh viện này.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, chàng trai. Người nhà cháu, ai bị tụ máu não thế?
- Là bạn gái của cháu, Nguyệt Như Ái dì ạ…
- Cháu nói gì? Như Ái sao?
Nghe thấy Nguyệt Như Ái đang bị tụ máu não, Niên Khuê lại còn hoảng hốt hơn cả Lâm Dương Vũ. Bà vội vàng mở cuộc họp gấp, sau đó liền nhanh chóng đưa Nguyệt Như Ái vào phòng phẫu thuật.
Suốt mấy tiếng đồng hồ, Lâm Dương Vũ ở ngoài chờ đợi. Lúc này, từng giây từng phút trôi qua đối với anh nặng nề vô cùng, anh thầm cầu nguyện cho cuộc phẫu thuật sẽ diễn ra suôn sẻ, nếu không, cả đời này anh sẽ phải sống trong ân hận mất.
- Đừng có bi quan nữa, từ lúc gặp anh tới bây giờ, anh truyền cả nỗi tiêu cực cho cả tôi luôn rồi đấy.
Đúng lúc này, Cố Hiểu Vi đi tới mà ngồi bên cạnh anh. Thực sự từ sáng tới giờ, nhìn thấy anh không phát điên phát rồ thì lại ủ rũ sầu não, nhìn anh như thế, thực sự Cố Hiểu Vi cô đây cũng dính mệt mỏi theo anh rồi.
- Cố Anh Kiệt tỉnh chưa?
- Vừa mới tỉnh, anh ấy ăn được một chút cháo rồi lại ngủ tiếp rồi.
- Mà… Cô giải thích mọi chuyện lại cho tôi nghe được không? Chuyện cậu ấy là anh trai của cô ấy.
Cố Hiểu Vi thở dài, cô suy nghĩ một lúc rồi mới nói ra cho anh nghe.
- À, ở trong nhà tôi, bố tôi đối với tôi thì cưng chiều hết mực, nhưng đối với anh ấy lại nghiêm khắc vô cùng. Từ nhỏ, anh ấy luôn phải chịu sự quản lí của bố 24/24 giờ, đi đâu, làm gì, đi với ai đều phải thông báo cho ông ấy biết, nói chung là… Tôi thấy thế cũng thương anh lắm.
Lâm Dương Vũ nghe vậy, cảm thấy Cố Anh Kiệt cũng có hoàn cảnh giống với anh của hồi trước vô cùng, nên anh có thể hiểu được cái cảm giác bị quản lí ấy khổ sở tới mức nào. Nên anh nghĩ rằng, chắc là Cố Anh Kiệt ra ngoài làm cũng chỉ vì bố cậu ấy muốn tự mình lập nghiệp, còn Cố Hiểu Vi là con gái nên cưng chiều hơn một chút.
- À, ra là cậu ấy ra làm cho tôi bởi vì là Cố Lão Gia muốn cậu ấy tự thử sức sao?
- Không, là anh ấy muốn từ mặt bố.
- Từ mặt? Nghiêm trọng đến thế sao?
Lâm Dương Vũ không nghĩ rằng mọi chuyện lại có thể nghiêm trọng tới vậy, Cố Gia có nhiều tài sản khổng lồ tới vậy, còn có cả hàng tá công ty con, chỉ một chút tài sản của Cố Gia có thể đủ cho người khác sống cả đời, nên ai ai cũng thèm muốn cả. Vậy mà một người trẻ tuổi như Cố Anh Kiệt, lại có thể từ chối đống tài sản đó mà từ mặt Cố Lão Gia?
- Ừ, bởi tới chuyện yêu đương của anh ấy, bố tôi cũng muốn tự mình sắp sếp một cô tiểu thư nhà giàu, môn đăng hộ đối với anh ấy. Nhưng anh ấy lại không muốn, rồi nói ra uất ức bao năm nay anh ấy phải chịu, rồi… anh ấy còn tự nghi ngờ anh ấy có phải con ruột của bố không nữa.
Càng nghe Cố Hiểu Vi nói, anh lại càng cảm thông với Cố Anh Kiệt, bởi anh rất rất hiểu cảm giác đó, khi mà mẹ anh cũng hay gán ghép hết cô gái này tới cô gái khác cho anh, tới mức anh cũng từng suy nghĩ rời khỏi Lâm Gia.
Mà suy cho cùng, bà ấy cũng là người nuôi nấng anh, chăm sóc cho anh từng li từng tí, rồi phải chịu nhiều khổ sở trong quá khứ. Lâm Dương Vũ biết bà ấy làm vậy chỉ là muốn tốt cho anh, nhưng điều đó lại làm cho anh khó chịu vô cùng.
- Haiz, tôi hiểu mà, cô được nuông chiều tới thế, còn Cố Anh Kiệt lúc nào cũng bị quản lí, thì việc cậu ấy có những suy nghĩ linh tinh cũng là lẽ thường tình mà thôi.
- Không… Ai cũng nghĩ được ba mẹ nuông chiều là sướng. Nhưng tôi lại muốn được giống anh tôi một chút, được bố quan tâm. Còn tôi, ông ấy không quan tâm chút gì cả, gì cũng chuyển tiền cho tôi là xong, khiến cho tôi cảm thấy cô đơn, hơn nữa cũng vì bố quá chiều chuộng tôi, nên anh ấy cũng ghét tôi lắm…
Cố Hiểu Vi nói xong, cô cười gượng. Cô mong mình hiến chút máu này thì có thể lay động anh trai trở về nhà, chứ thực sự Cố Gia bây giờ không có chút gì gọi là ấm áp gia đình cả.
Đột nhiên, một cánh tay chạm lên vai cô.
- Vi Vi…
- Anh… Anh trai? Tại sao anh lại ra đây? Không phải anh đã ngủ rồi sao? Vết thương của anh vừa mới phẫu thuật xong mà? Đi, đi về phòng mau.
- Ngốc, anh là bị thương ở tay có phải ở chân đâu mà không đi được.
Cố Anh Kiệt đưa tay lên xoa xoa đầu cô, nhìn thấy Cố Hiểu Vi lo lắng mà hỏi han mình tới thế, rồi những chuyện lúc nãy anh nghe được, anh cảm thấy hổ thẹn vô cùng, vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người anh, lại còn đi ghét bỏ em gái của mình. Anh lại không biết rằng, em gái mình lại cũng có nỗi khổ riêng như vậy.
- Anh… Anh có thể… đáp ứng một điều kiện nhỏ của em được không?
- Anh biết em định nói gì, anh sẽ trở về nhà. Lúc nãy, quản gia của nhà mình cũng tìm đến anh, nói rằng bố đã cho phép anh tự do tự quyết định cuộc sống của mình rồi, ông ấy cũng đã hối hận mọi chuyện trước đây rồi.
- Thật sao? Vậy khi nào anh dẫn chị dâu tương lai về cho em xem mặt với nhé?
- Được rồi, chỉ thế là nhanh, em cũng nhớ dẫn em rể về đi đấy.
Cố Anh Kiệt búng lấy trán của Cố Hiểu Vi. Cố Hiểu Vi lúc này vui vẻ vô cùng, ôm chầm lấy anh, bao khúc mắc trong lòng của cả hai người bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng đã được hóa giải rồi.
Lúc này, Cố Anh Kiệt mới nhìn sang Lâm Dương Vũ. Anh mỉm cười, đứng tới trước mặt của Lâm Dương Vũ mà cảm ơn.
- Lâm Tổng, tôi cảm ơn anh rất nhiều.
- Cảm ơn? Haha, tôi có giúp được gì cho cậu đâu mà cảm ơn? Tôi suốt ngày đè đầu cưỡi cổ cậu, cậu không ghét tôi là may rồi đấy.
- Không, nhờ anh mà tôi có thể hàn gắn lại với gia đình, hơn nữa còn giúp tôi tìm được một cô gái thật lòng với tôi.
Lâm Dương Vũ nghe Cố Anh Kiệt mà bật cười theo. Không ngờ trong mắt cậu ấy, anh lại tốt đến như vậy.
- Hahaha, cậu có lầm không đấy, tôi chưa từng gán ghép cậu với cô gái nào cả mà?
- Là… Là nhờ anh gặp được Nguyệt Tổng, nên… Tôi cũng gặp được cô ấy luôn.
Cố Anh Kiệt vừa nói ra như vậy, Lâm Dương Vũ cũng liền hiểu ra cậu đang nói tới ai.
Ngay vào lúc này, sau bao lâu chờ đợi, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra. Niên Khuê sau mấy tiếng làm phẫu thuật mệt mỏi bước ra, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của bà lại không được tốt cho lắm. Còn Lâm Dương Vũ thì vội vàng chạy ra hỏi bà.
- Dì… Dì ơi, Như Ái sao rồi?
- Con bé… Do đã qua thời gian chữa trị tốt nhất, nên não của con bé bị máu đông chèn. Cuộc phẫu thuật thì cũng có thành công, nhưng con bé có tỉnh được hay không còn tùy vào ý chí, nếu không… Nếu không…
- Nếu không thì làm sao hả dì? Dì nói đi dì?
- Nếu không con bé sẽ trở thành người thực vật cả đời.
Lâm Dương Vũ nghe thấy như vậy, anh cảm thấy buồn bã vô cùng. Cố Hiểu Vi và Cố Anh Kiệt hiểu cảm giác lúc này của anh, biết lúc này an ủi anh cũng chẳng có ích gì, nên hai người họ rời đi trước.
Nguyệt Như Ái phẫu thuật xong, được đưa về phòng bệnh VIP của bệnh viện. Lâm Dương Vũ ngồi chăm sóc cô, cầm tay cô mà áp vào má mình.
- Như Ái, em nhất định phải tỉnh lại…
…
Tưởng Cầu Ngọc ở ngoài cửa phòng bệnh, bà suy nghĩ, phân vân không biết có nên vào trong hay không. Bà cảm thấy có lỗi với anh và Nguyệt Như Ái, không biết hiện tại nên đối mặt ra sao.
Suy nghĩ được một lúc lâu, rồi bà hít một hơi sâu mà bước vào trong. Còn Lâm Dương Vũ nhìn thấy mẹ mình chủ động tới đây, anh cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
- Mẹ, sao mẹ lại tới đây?
- Mẹ… Mẹ không tới gây sự đâu… Mẹ chỉ, muốn tới thăm con bé một chút thôi…
Tưởng Cầu Ngọc vội vàng giải thích cho anh nghe, bà thực sự sai rồi, thực sự hối hận rồi. Nếu bà không tác thành cho Hoàn Gia Mỹ với anh, thì chuyện đáng buồn này cũng không xảy ra.
Còn Lâm Dương Vũ nhìn thấy mẹ mình ở đây, anh chợt nhớ ra điều gì đó, liền kéo bà ra khỏi phòng bệnh, khiến Tưởng Cầu Ngọc vẫn còn hiểu lầm rằng con trai vẫn đang giận mình, cho nên bà vội xin lỗi.
- Dương Vũ… Mẹ xin lỗi, mẹ biết mẹ sai rồi… Con để mẹ thăm con bé một chút được không? Thật sự chỉ thăm con bé một chút thôi…
Lâm Dương Vũ nghe Tưởng Cầu Ngọc nói như vậy, liền hiểu ra bà vẫn đang hiểu lầm gì đó.
- Không phải, con chỉ muốn dẫn mẹ đi gặp một người… Để xác thực.
- Xác thực? Xác thực điều gì?
- Lát nữa mẹ gặp liền biết ngay.
Tưởng Cầu Ngọc ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra. Còn Lâm Dương Vũ dẫn mẹ mình ra chỗ ghế đá dưới gốc cây sấu ở sân sau bệnh viện.
Quả nhiên, Lâm Hải Quý đang ở đây.
Anh đưa Tưởng Cầu Ngọc lại gần Lâm Hải Quý. Tưởng Cầu Ngọc nhìn thấy Lâm Hải Quý, bà sững người lại.
- Dương Vũ… Đây… Đây là ai?
- Con cũng đang thắc mắc chuyện này… Con đã xét nghiệm ADN với cậu ấy, và chúng con… Cùng chung huyết thống.
Tưởng Cầu Ngọc nghe thế không đứng vững được nữa, suýt nữa thì ngã, may mà Lâm Dương Vũ đỡ bà. Còn Lâm Hải Quý cũng không kém bà là bao. Bỗng nhiên Lâm Dương Vũ nói với anh rằng họ cùng chung dòng máu, rồi lại đưa tới trước mặt anh một người phụ nữ gọi là mẹ ruột của mình, bất cứ ai trong hoàn cảnh này cũng không thể tiếp nhận nổi chuyện này.
- Con… Con có thể quay người ra sau không?
Giọng nói bà run run, còn có chút nghẹn ngào khi nói câu này ra. Còn Lâm Hải Quý tuy không hiểu gì, nhưng anh vẫn nghe theo bà, quay người ra sau.
Tưởng Cầu Ngọc tiến lại gần, nhìn thấy vết bớt ở sau cổ anh, bà xúc động không nói nên lời. Cuối cùng bà không kìm nén nổi nữa, trực tiếp bật khóc.
- Con… Con trai, con là con trai của mẹ… Mẹ xin lỗi… Mẹ xin lỗi…