• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- …. Kế hoạch là như thế, tao nói lại như vậy,hai người đã rõ chưa?



- Tôi hiểu rồi, sẽ không làm anh phải thất vọng đâu.



- Được rồi, hành động thôi.



Theo như kế hoạch, Lâm Dương Vũ đột nhập vào nhà Mạc Gia Đức từ cửa sổ hướng đông, còn Lâm Hải Quý thì đột nhập vào từ cửa bếp, còn Cố Anh Kiệt thì đột nhập vào từ cửa đằng sau.



Vừa vào bên trong, Lâm Dương Vũ suýt nữa đã bị phát hiện, khi anh vừa thành công đột nhập vào được, bỗng nhiên, bên ngoài cửa phòng kia truyền tới tiếng bước chân, cho nên, anh phải vội trốn xuống gầm giường.



Quả nhiên là Mạc Gia Đức bước vào. Hắn ta vừa bước vào, liền mở cửa tủ quần áo ra, điều đó càng làm Lâm Dương Vũ thót tim hơn, bởi lúc nãy anh còn định trốn trong đấy. May mà anh đã không làm điều ngu dại đó.



- Như Ái… Như Ái ơi, Như Ái à… Cuối cùng… Cuối cùng em cũng đã thuộc về anh rồi… Hôm nay anh nên cho em mặc bộ đồ nào đây nhỉ?



Mạc Gia Đức lại phát điên rồi, tự nói chuyện một mình. Mà Lâm Dương Vũ nghe vậy, trong lòng anh cũng tức tối vô cùng, nghĩ tới cảnh Nguyệt Như Ái bị người đàn ông khác chạm vào, là anh không thể chịu nổi rồi.



Nhưng hiện tại, anh phải nhẫn nhịn, mới có thể cứu Nguyệt Như Ái ra dược.



- Ôi trời, hôm nay không có bộ đồ nào hợp với Như Ái cả, anh phải ra ngoài mua một bộ váy thật xinh đẹp cho em thôi. Mấy bộ váy này, em đều mặc qua cả rồi. Như Ái, ở nhà ngoan ngoãn chờ anh nhé.



Mạc Gia Đức vừa nói, vừa cố ý nhấn mạnh chữ ra ngoài đó, trước khi rời khỏi căn phòng này, hắn còn quay đầu lại, liếc xuống gầm giường một cái rồi cười khẩy.



Mà tiếc rằng, Lâm Dương Vũ lại không thể nhìn thấy nụ cười đó của hắn. Anh bây giờ đang cảm thấy mừng thầm, cảm tưởng như ông trời cũng đang giúp anh. Nếu Mạc Gia Đức ra ngoài bây giờ, thì mọi kế hoạch sẽ diễn ra dễ dàng và suôn sẻ hơn sao?



Nhưng Lâm Dương Vũ không biết rằng, mọi thứ trong kế hoạch của anh, Mạc Gia Đức đều đã biết rõ rồi!



- Haha, Như Ái… Như Ái nhớ chờ anh đó, đừng có đi với thằng đàn ông nào khác đó.



Dường như, câu này hắn nói như đang ám chỉ điều gì đó. Lâm Dương Vũ cũng cảm thấy chột dạ, nhưng anh nhanh chóng gạt nó khỏi suy nghĩ của mình.



“Dương Vũ, mày không được phép nghĩ tới chuyện xui xẻo vào lúc này, không được phép nghĩ như vậy.”



Đợi tới khi không còn nhìn thấy Mạc Gia Đức ở đây nữa, Lâm Dương Vũ mới cẩn thận bò ra ngoài. Anh cẩn trọng mở cánh cửa ra, ngó nghiêng hai bênh, thấy tình hình đã ổn mới rón rén bước ra ngoài.



Không thể ngờ rằng, nhìn từ ngoài vào, căn nhà này có vẻ khá nhỏ, anh còn nghĩ là nhỏ thế này thì việc tìm Nguyệt Như Ái cũng dễ thôi. Cho tới khi đột nhập vào trong đây, anh mới hối hận vì cái suy nghĩ chủ quan đó của mình. Khá khen cho Mạc Gia Đức, chỉ với một căn nhà nhỏ thế này mà hắn có thể thiết kế ra cả chục căn phòng.



- Tổng Giám Đốc.



Tiếng của Cố Anh Kiệt vang lên từ bộ đàm. Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Dương Vũ nhanh chóng cầm bộ đàm của mình lên mà đáp lại.



- Ừ, cậu tìm thấy Nguyệt Như Ái chưa?



- Chưa, nhưng mà Lâm Hải Quý… Biến mất rồi.



- Không sao, mạng sống của Hoàn Gia Mỹ đang ở trong tay tôi, cậu ta sẽ không dám làm càn đâu. Mau chú ý đi tìm Như Ái đi.



Cố Anh Kiệt tuy trong lòng cảm thấy bất an, nghi ngờ Lâm Hải Quý đã làm phản, nhưng nghe Lâm Dương Vũ đã nói như vậy rồi, anh cũng không nói thêm điều gì nữa, nghe theo Sếp của mình mà đi tìm Nguyệt Như Ái.







Phía bên Lâm Hải Quý, không ai nghĩ tới rằng, giờ đây anh ta đang ở cùng phòng với cả Mạc Gia Đức, còn nói ra toàn bộ kế hoạch cho Mạc Gia Đức nghe.



- Lâm Dương Vũ còn nói rằng, sau khi giải cứu được Nguyệt Như Ái, sẽ giết chết anh.



- Ồ, vậy sao? Gan của tên Lâm Dương Vũ đó cũng lớn mật thật đó, còn muốn giết cả tao cơ.



Mạc Gia Đức thông qua camera kín được lắp trong tất cả các phòng, có thể nhìn thấy được nhất cử nhất động của Lâm Dương Vũ và Cố Anh Kiệt. Hắn ta vừa xem, vừa lắc lắc ly rượu trên tay mà nhâm nhi, thi thoảng còn bật cười. Dường như lúc này, hắn ta giống như đang thưởng thức một bộ phim hay vậy.



Đột nhiên, hắn ta nghi ngờ chuyện gì đó, liền quay sang tra hỏi Lâm Hải Quý.



- Không đúng, tại sao mày lại nói ra toàn bộ kế hoạch của Lâm Dương Vũ cho tao biết? Mày không sợ mày làm phản như vậy, nó sẽ giết chết con Hoàn Gia Mỹ lẫn mày hay sao?



- Đúng là như vậy, vì thế nên tôi mới quay ra hợp tác với anh. Lâm Dương Vũ chỉ là một tên hứa suông, trước sau gì cứu được Nguyệt Như Ái ra sẽ liền quên đi lời hứa mà giết chết cả ba chúng ta. Cho nên việc ta cần làm, chính là giết chết Lâm Dương Vũ.



Mạc Gia Đức nghe Lâm Hải Quý nói như vậy, cảm thấy cũng có lý. Bấy giờ, hắn ta mới quên đi nghi ngờ đó.



Nhìn lên camera, Mạc Gia Đức thấy Lâm Dương Vũ đã vào được phòng ngủ của hắn. Lâm Dương Vũ nhìn thấy khắp tường đều kín mít ảnh của Nguyệt Như Ái, anh bực tức, liền bóc những bức ảnh đó ra, điên cuồng mà xé tan chúng. Còn cả gối ôm in hình của Nguyệt Như Ái, anh cũng dùng dao rạch nát chiếc gối đó ra.



Và điều này, thành công làm cho Mạc Gia Đức lại trở nên phát điên.



- Không… Không KHÔNG… LÂM DƯƠNG VŨ, LÂM DƯƠNG VŨ, TAO PHẢI GIẾT CHẾT MÀY… Tao phải dùng dao rạch nát mặt mày ra… Mới có thể cho mày hiểu được nỗi đau của tao lúc này…



Hắn điên tới nỗi, liền tiện tay lấy cây gậy bênh cạnh, đập liên tục vào màn hình tivi. Cho tới khi màn hình tivi đó vỡ tan tành, hắn mới ngừng tay lại.



Lâm Hải Quý ngồi bên cạnh hắn, thầm cảm thấy may rằng căn phòng này là phòng cách âm, chứ không là anh ta lẫn tên điên kia đều sẽ chết chung với nhau rồi.







Sau bao nhiêu tìm kiếm vất vả, cuối cùng Lâm Dương Vũ cũng tìm ra được phòng của Nguyệt Như Ái.



Vừa bước vào trong, anh quan sát xung quanh, không ngờ rằng nơi đây cũng trang bị đầy đủ các thiết bị như một phòng VIP ở bệnh viện. Nhưng giờ đây, quan trọng nhất với anh chính là Nguyệt Như Ái đang nằm trên giường bệnh kia.



Cô lúc này đây, không còn như trước nữa, chỉ có thể nằm bất động trên giường, gương mặt tái lại, nhợt nhạt vô cùng. Điều này khiến cho trái tim Lâm Dương Vũ thắt lại, nếu như biết trước chuyện này xảy ra, chắc chắn anh sẽ không đi chuyến công tác đó.



Nhưng trên đời này, làm gì có hai chữ “nếu như”.



- Như Ái… Anh xin lỗi vì đã đến muộn… Giờ anh đưa em rời khỏi nơi này ngay đây.



Nói xong, Lâm Dương Vũ nghĩ rằng Mạc Gia Đức không có ở nhà, nên định ngang nhiên đưa Nguyệt Như Ái ra khỏi cửa chính. Ở dưới nhà, xe cấp cứu anh gọi cũng đã tới rồi.



Khi anh vừa chỉ mới bước ra khỏi phòng thì đã liền phải lùi bước lại, bởi Mạc Gia Đức đột nhiên lại xuất hiện ở đây. Hắn nhìn thấy anh định đưa Nguyệt Như Ái đi, cho nên không chút nể nang, liền lập tức chĩa súng vào đầu anh.



- Mày định đưa Nguyệt Như Ái đi đâu vậy, thằng chó Lâm Dương Vũ?



- Mày… Tại sao lại… Tại sao mày lại ở đây? Tao tưởng mày đã rời khỏi nhà rồi cơ mà?



Lâm Dương Vũ bị hắn chĩa súng vào đầu liền trở nên run sợ trước tên điên này, lắp ba lắp bắp mà hỏi hắn. Còn Mạc Gia Đức nhìn thấy anh sợ hắn như vậy, hắn đột nhiên lại cười lớn.



- Hahaha… Hahaha, tao không ngờ rằng, một Lâm Dương Vũ được người ta đồn cao cao tại thượng, không sợ bất kì ai cả, giờ đây lại phải run sợ trước tao? Hahaha, tao không ngờ được đấy, mày đúng là thằng hèn như Lâm Hải Quý nói.



- Lâm Hải Quý? Mày nói Lâm Hải Quý bảo tao là thằng hèn? Rõ ràng… Rõ ràng tên đó là ở cùng đội với tao cơ mà?



Lâm Dương Vũ như không tin vào tai mình. Anh cứ tưởng rằng, chỉ cần nắm được mạng sống của Hoàn Gia Mỹ, thì Lâm Hải Quý sẽ ngoan ngoãn làm theo lời anh. Vậy mà giờ đây, tên Lâm Hải Quý đó thực sự làm phản luôn rồi.



- Mày không ngờ phải không? Nhưng đó là sự thực đó, Lâm Hải Quý đã nói ra toàn bộ kế hoạch của mày cho tao biết, bởi nó cũng giống như tao đây, bị mày cướp đi mạng sống của người con gái nó yêu. Cho nên, nó mới hận mày tới xương tủy, và muốn mày phải CHẾT.



- Tao… Tao không tin… Tao không tin.



Lâm Dương Vũ như cũng phát điên theo luôn rồi. Anh quỳ thụp xuống mà ôm mặt, không ngừng lẩm bẩm câu gì đó. Nhìn thấy Lâm Dương Vũ như vậy, Mạc Gia Đức cảm thấy hả hê vô cùng. Hắn chĩa súng vào đầu Lâm Dương Vũ, định một phát kết liễu cuộc đời của anh.



Nhưng đột nhiên, một đầu súng khác lại chĩa vào đầu hắn ta, không ai ngờ rằng, đó lại là Lâm Hải Quý.



- Lâm Hải Quý? Thằng chó, mày làm cái quái gì vậy? Mày phải chĩa súng vào thằng đang quỳ kia chứ? Hả?



Lâm Dương Vũ thấy được sự hoảng hốt lẫn tức giận qua giọng nói của Mạc Gia Đức, anh mới ngẩng đầu lên, không ngừng cười vào mặt hắn.



- Haha… Hahaha, mày không ngờ phải không?



- Mày… Mày…. Chúng mày cấu kết với nhau chơi tao, lũ hèn… Lũ hèn hạ.



- Hèn hạ? Hèn hạ sao bằng mày được chứ? Bọn tao mà hèn, thì mày chính là một thằng ngu đấy.



- Mày…



Mạc Gia Đức lại giơ súng lên định bắn Lâm Dương Vũ. Ở phía sau, Lâm Hải Quý thấy vậy, lại càng dí sát súng vào đầu hắn hơn.



- Bỏ súng xuống, thả Lâm Dương Vũ cùng Nguyệt Như Ái đi, hoặc là mày sẽ nát sọ.



Nghe Lâm Hải Quý nói vậy, Mạc Gia Đức biết hắn nói được làm được, cho nên liền thả súng xuống, giơ hai tay lên trời.



Thấy tình hình đã ổn, Lâm Dương Vũ liền lập tức đưa Nguyệt Như Ái đi, Lâm Hải Quý thấy hắn không còn vũ khí trong tay, cũng nới lỏng cảnh giác ra.



Và điều này, đã làm cho Mạc Gia Đức lại lần nữa có cơ hội. Hắn lại phát khùng lên, vùng ra khỏi đầu súng của Lâm Hải Quý, rồi nhặt khẩu súng dưới đất lên, bắn thẳng vào người Lâm Dương Vũ.



Đúng lúc này, Cố Anh Kiệt không biết từ đâu chạy ra, đỡ cho Lâm Dương Vũ nhát súng đó.



- Cố Anh Kiệt? Cố Anh Kiệt?



- Giám Đốc… Anh không sao… Là tốt rồi.



Nói xong câu này, Cố Anh Kiệt dần ngất lịm đi. Lâm Dương Vũ cũng vội ra cầm máu cho Cố Anh Kiệt. Còn Lâm Hải Quý thấy Mạc Gia Đức hành động như thế, anh cũng không kém phần độc ác, liền lập tức bắn vào hai chân, hai tay của hắn.



- AAA… Sao mày… Sao mày không giết tao luôn đi hả thằng hèn?



- Tao không thích, tao thích nhìn mày sống không bằng chết, có được không?



- Đừng đáp lại lời của tên điên đó nữa, giờ phải mau chóng đưa Cố Anh Kiệt lẫn Nguyệt Như Ái tới bệnh viện thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK