Ngày hôm đó trở về công ty, Tuấn Lãng được lễ tân báo cáo có một cô gái mặc đồng phục tới gặp anh, nhưng anh không có ở đây.
Cả tập đoàn đều biết mặt Sơ Hạ, vì vậy đó không phải là cô ấy, vậy thì chỉ có thể là Cố Thuần Nhã.
Cô muốn gặp anh làm gì, tại sao gọi điện lại không nghe..
Sợ cô có chuyện gì gấp muốn gặp mình, hôm sau anh đích thân tới trường học tìm gặp cô.
Nhưng khi vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, chưa kịp gọi đã thấy một nam sinh anh quen mặt chạy tới cầm tay cô.
Cố Thuần Nhã ban đầu muốn rút ra, nhưng không hiểu vì lí do gì mà dừng lại, mặc cho nam sinh đó nắm tay mình.
Tuấn Lãng không hề hay biết, lúc này hai tay anh đã nắm chặt lại, gân xanh nổi rõ trên tay.
Anh dùng đôi mắt không mấy thiện cảm dò xét nam sinh kia.
Anh biết người này, tên là Uông Đông, trước kia anh đã gặp vài lần, đều là khi đi cùng với Cố Thuần Nhã.
Tuấn Lãng vừa muốn tiến tới tách hai người bọn họ ra thì bị Sơ Hạ không biết chui ra từ đâu chế giễu.
“Nhìn vị hôn thê của mình có bạn trai cảm giác thế nào.
Đáng đời anh, đây chính là mùi vị mấy năm qua ngày nào Tiểu Nhã cũng phải nếm trải.
Anh có biết cô ấy đau lòng thế nào không? Chỉ có người mù như anh mới không nhìn ra Tiểu Nhã thích anh.”
Sơ Hạ hừ lạnh, ngăn cản ông anh đầu đất của mình đi phá đám bạn thân.
“Lúc Tiểu Nhã còn ở bên anh thì anh không trân trọng người ta, bây giờ cô ấy buông tay rồi anh thấy tiếc chưa.
Đây người ta gọi là có không giữ mất đừng tìm đó..”
Tuấn Lãng không nói lại được câu nào, anh chỉ hậm hực nhìn hai người họ tay trong tay đi qua mặt mình.
Anh hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại, anh là người lớn, không chấp trẻ con.
Sau khi bình tĩnh rồi, anh mới đi tới gõ đầu Cố Thuần Nhã.
“Nhóc con, hôm trước tìm anh làm gì.”
Cố Thuần Nhã ôm đầu lườm anh, không nói không rằng, coi anh như vô hình.
Uông Đông đi lấy nước trở lại, thấy cô ôm đầu, lập tức ngồi xuống bên cạnh quan tâm.
“Cậu làm sao vậy? Đau đầu sao?”
Tuấn Lãng còn nhìn càng thấy đau mắt khó chịu, anh cầm ly trà sữa vị xoài Uông Đông vừa đặt trước mặt Cố Thuần Nhã, nhẹ nhàng uống một hơi hết hơn nửa ly.
“Bạn gái nhóc à?”
Uông Đông nhận ra đây là vị học trưởng nổi tiếng của trường, vội lễ phép cúi đầu chào.
Tuấn Lãng không cho vào mắt, anh chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu.
“Bạn gái của nhóc sau này sẽ là vợ anh đó, chăm sóc con bé cẩn thận vào..”
Cố Thuần Nhã nổi điên, cô lớn tiếng.
“Âu Dương Tuấn Lãng, anh nói ai là vợ anh.
Vợ anh mà anh còn không tự chăm sóc, lại phải nhờ người khác chăm sóc sao? Nực cười..”
Tuấn Lãng mặc kệ vẻ mặt không hiểu chuyện gì của Uông Đông, phản bác lại cô.
“Cố Thuần Nhã, em muốn tìm bạn trai cũng phải tìm người ưu tú như anh chứ.
Làm gì có người bạn trai nào hai năm rồi không biết em thích uống gì, không biết em ghét cái gì.
Vậy mà cũng xứng à.”
“Anh tự luyến vừa thôi.
Nói cứ như là anh cũng biết ấy.”
Tuấn Lãng ưỡn ngực tự tin.
“Đương nhiên anh biết, em không thích uống trà sữa mà chỉ uống trà đào.
Em bị dị ứng với xoài mà cậu ta có thể mua trà sữa vị xoài cho em.
Đây mà gọi là bạn trai à.
Lập tức chia tay cho anh.”
Cố Thuần Nhã không ngờ anh lại biết rõ về mình như vậy, trong lòng có một tia hạnh phúc bắt đầu loé lên, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng.
“Anh lấy quyền gì bắt em phải chia tay..”
“Anh là vị hôn phu của em.
Như vậy đã đủ chưa..”.
Danh Sách Chương: