Đối lập với sắc trời tươi sáng ngoài kia, trong phòng kéo kín rèm cửa, ngay cả điện cũng không bật.
Chiếc quần lót bé xinh màu trắng treo lơ lửng trên mắt cá chân Cố Thuần Nhã.
Cuối cùng Tuấn Lãng cũng nhìn thấy cô khoả thân toàn bộ.
Bên trên là khuôn mặt xinh đẹp, xuống dưới một chút là đôi đồi núi tròn đầy cao ngất ngưởng.
Bờ eo thon không có lấy một khuyết điểm.
Bên dưới là đôi chân dài trắng nõn.
Và ở giữa chính là nơi anh ngày đêm mong nhớ.
Vì ngại ngùng mà cả người Cố Thuần Nhã nhuộm một lớp ửng đỏ càng làm cô thêm phần quyến rũ.
Tuấn Lãng cảm thấy bản thân đã căng cứng không chịu nổi, anh lập tức vùi đầu vào khu vườn bí ẩn kia.
Cố Thuần Nhã bị anh đánh úp, lập tức cong người kêu lên..
“Aaa...!Tuấn Lãng...!đừng hôn chỗ đó...!ưm...”
Bàn tay cô nắm chặt tóc anh, nửa muốn đẩy ra, nửa lại muốn giữ anh lại.
Tuấn Lãng mặc kệ sự phản kháng của cô, hai tay giữ chặt hai chân cô, điên cuồng **** ***..
Cố Thuần Nhã gấp tới sắp khóc rồi, cô nức nở dùng hai chân kẹp chặt đầu anh..
“Tuấn Lãng...!đừng mà anh...!ưm...!nơi đó...!bẩn...”
Tuấn Lãng mơ hồ đáp lại cô..
“Không bẩn, trên người bảo bối chỗ nào cũng sạch...”
Nhận thấy thân thể cô đã thả lỏng hơn trước, Tuấn Lãng mới ngẩng đầu lên, dùng một ngón tay đi vào nơi bí ẩn đó.
Cố Thuần Nhã vừa thả lỏng độ chút lại căng thẳng hóp bụng lại, bản thân không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ..
“Aaa...!anh đừng như vậy...”
Tuấn Lãng vứt bỏ sự ga lăng thường ngày, động tác trên tay nhanh hơn một chút, dịch nhờn từ nơi đó tiết ra không ngừng, dính đầy lên tay anh.
Tuấn Lãng dừng lại một chút, dùng chính đôi tay dính nước ngọt của cô, nắm lấy dã thú vẫn đang căng cứng, sau đó lại mượn tay cô di chuyển.
Hai người không ngừng dùng tay giúp đối phương thoả mãn.
Khi Tuấn Lãng giải phóng được bản thân, Cố Thuần Nhã đã nằm xụi lơ trên giường.
Cũng mặc kệ ga giường đã bị cả hai làm bẩn, Tuấn Lãng ôm cô nằm trên người mình, còn bản thân anh nằm lên chính chỗ vừa bị cô làm bẩn.
Sau khi hai người ổn định hơi thở, anh mới lên tiếng..
“Tiểu Nhã, em mệt sao..”
Cố Thuần Nhã yếu ớt gật đầu, anh mới chỉ dùng tay thôi mà cô đã không chịu nổi rồi.
Vừa rồi là cô quá mạnh miệng, nếu lúc đó anh nghe lời cô làm thật, liệu cô có mất mạng luôn không.
Trên người cả hai vẫn chưa mặc gì, Tuấn Lãng đưa tay xoa lên mông cô, thỉnh thoảng dùng sức bóp một cái..
“Anh đưa em đi tắm nhé..”
Cố Thuần Nhã không phản kháng, mặc anh ôm mình vào nhà vệ sinh.
Sau khi cả hai tắm rửa sạch sẽ, anh tìm váy mặc cho cô, bản thân thì mặc lại quần áo vừa cởi ra.
Hai người bước ra khỏi phòng đã là bộ dạng chỉnh tề đàng hoàng như chưa xảy ra chuyện gì.
Bốn người lớn nhìn nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện thì buông lời trêu chọc.
“Hai đứa làm cái gì mà chơi trò mất tích lâu vậy?”
Cố Thuần Nhã không nhịn được mặt mũi đỏ bừng, chỉ có Tuấn Lãng nói dối không biết ngượng..
“Con giúp em ấy chọn trường đại học nên có chút lâu, mọi người thông cảm ạ..”
Âu Dương Tấn bật cười, con trai ông mà ông còn không hiểu sao, cái gì mà chọn trường chứ, không chừng đã đem con gái nhà người ta ăn sạch cũng nên..
“Ồ, chọn trường sao? Vậy hai đứa chọn được trường gì rồi..”
Cố Thuần Nhã giật giật tay anh, cô với anh đã bàn cái gì đâu cơ chứ, giờ làm sao để trả lời người lớn đây.
Tuấn Lãng vỗ nhẹ vào tay cô, ý bảo cô yên tâm, mọi chuyện để anh xử lý.
“Cô ấy sẽ đăng ký vào đại học A, với lực học và điểm thi thì cô ấy hoàn toàn có thể..”
Mọi người gật gù đồng ý, đại học A thì tốt rồi, nhưng sẽ học ngành gì.
Điều này thì Cố Thuần Nhã nói được, dù sao đây cũng là chuyện cô đã suy nghĩ từ trước..
“Con sẽ học Y..”
Cố Nhạc có chút lo lắng..
“Tiểu Nhã à, bố không muốn can thiệp vào chuyện của con quá nhiều.
Nhưng tại sao con không học kinh tế, Cố Thị nhà ta chỉ đầu tư về kinh tế thôi..”
Tuấn Lãng nhanh chóng đứng ra lên tiếng..
“Về chuyện này thì mọi người không phải lo, Tu Kiệt của con đã có kế hoạch đầu tư về lĩnh vực kinh tế.
Bệnh viện Tô Giang cũng có cổ phần của con trong đó, nếu Tiểu Nhã học Y thì tương lai cô ấy không có gì phải lo..”.
Danh Sách Chương: