• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cố Thuần Nhã bị anh trêu chọc khó chịu đến mức phải vặn vẹo eo.

Cử động nhỏ như vậy đương nhiên Tuấn Lãng phát hiện ra, anh mỉm cười khiêu khích..
“Sao nào, anh nghe lời em nhé, lập tức tránh xa em..”
Cố Thuần Nhã ức chế tới mức bật khóc, cô vùi đầu vào ngực anh tố cáo..
“Tuấn Lãng, anh chơi xấu...!huhu...!anh không còn thương em nữa đúng không.

Nếu không...!hức...!nếu không anh sẽ không để em phải khó chịu như vậy..”
Được rồi, anh chịu thua rồi.

Cứ phải trêu chọc cho cô khóc anh mới chịu được.

Tuấn Lãng hôn lên giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô, nhẹ giọng dỗ dành..
“Được được, lập tức cho em thoải mái.


Anh vẫn luôn thương em mà.

Ngoan không khóc nữa..”
Lời nói của anh đi kèm với động tác dưới thân, anh mạnh mẽ ra vào, không cho cô cơ hội hối hận.

Chiếc áo anh trải làm đêm bên dưới sớm đã nhăn nhó, thậm chí có điểm còn ướt đẫm.

Cố Thuần Nhã cong người đón nhận từng đợt tấn công của anh, anh bất động thì cô khó chịu, còn khi anh vào việc thì cô lại không chịu nổi, chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ dưới thân anh..
“Tuấn Lãng...!ưm...!nhanh quá...!anh chậm...!aaa...!chậm một chút...”
Tuấn Lãng không làm theo lời cô nói, thậm chí anh còn cố ý di chuyển nhanh hơn.

Bất ngờ lúc này, điện thoại của anh lại đổ chuông, nhưng Tuấn Lãng không có thời gian chú ý đến.

Cố Thuần Nhã khẽ đẩy người anh..
“Tuấn Lãng...!điện thoại...!ưm...!đang kêu kìa..”
Cô với tay cầm lấy điện thoại đưa đến cho anh, nhưng còn chưa đưa tới nơi, bên dưới lại bị anh dồn dập tấn công.

Cố Thuần Nhã nức nở, bàn tay vô tình trượt vào điện thoại, tiếng chuông lập tức ngừng lại, thay vào đó là giọng nói õng ẹo..
“Âu Dương thiếu gia...”
Cố Thuần Nhã trừng mắt, điên cuồng đẩy người đàn ông đang không biết ngại là gì kia.

Tuấn Lãng thở dài, cầm lấy điện thoại nhìn vào màn hình, là số của đại diện bên Doãn Thị.

Anh khẽ hắng giọng, có điều động tác dưới thân không ngừng lại..
“Có chuyện gì?”
Bên kia Doãn Tư Tư nghe thấy giọng anh thì mừng rỡ như điên, cô lập tức nói với điện thoại..


“Anh không nhận ra em sao, em là Tư Tư..”
“Biết, có chuyện gì thì nói đi..”
Đến giờ Cố Thuần Nhã mới nhận ra đầu dây bên kia là Doãn Tư Tư, cô trừng mắt lườm anh, bụng liền hóp lại thật chặt.

Anh cũng chia tay rồi mà vẫn liên hệ đấy thôi, còn dám nói cô.

Tuấn Lãng bất ngờ bị cô kẹp chặt thì hít sâu một hơi, anh cho cô một ánh nhìn cảnh cáo, bàn tay anh đùa giỡn xoa nhẹ đỉnh ngực làm cả người cô run rẩy.

Nhưng vì đầu dây bên kia vẫn lải nhải lý do muốn hợp tác với Tu Kiệt mà cô không dám thở mạnh.

Tuấn Lãng nhận ra điều đó, môi liền cong lên..
“Doãn tiểu thư, về chuyện hợp tác hôm sau chúng tôi sẽ cử người tới Doãn Thị bàn bạc sau.

Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép cúp máy..”
“Ấy đừng, Âu Dương thiếu gia, ngày mai Doãn Thị tổ chức một bữa tiệc nhỏ, nếu anh có nhã hứng tham gia thì tới Dĩ Thành góp vui, em vẫn luôn đợi anh..”
Giọng điệu mờ ám như vậy, ai cũng nhận ra ý đồ của cô ta.

Hơn nữa Dĩ Thành còn là khách sạn nổi tiếng của thành phố A, đến khách sạn làm gì không nói ai cũng biết.

Cố Thuần Nhã bĩu môi khinh thường, cô che miệng Tuấn Lãng lại, cố ý cao giọng..

“Tuấn Lãng...!anh nhanh một chút...!người ta muốn...”
Giọng điệu nũng nịu đòi hỏi của cô làm anh không nhịn được bật cười.

Anh nói với điện thoại..
“Nghe thấy gì chưa, tôi bận lắm, không có thời gian..”
Không chờ đối phương phản hồi, anh lập tức cúp máy.

Anh cũng không cho Cố Thuần Nhã thời gian giận dỗi, bên dưới theo lời cô điên cuồng vận động, cuối cùng cô đã ngất lịm khi cả hai lên đỉnh..
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vali đã được anh chuẩn bị đầy đủ.

Tuấn Lãng đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, và chiếc áo anh đang mặc lại chính là chiếc sơ mi đen đêm cô bị cô làm nhàu nát.

Có lẽ anh đã giặt rồi sấy khô..
“Lại đây ăn sáng đi, ăn xong anh đưa em ra sân bay..”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK