Tuấn Lãng thức thời đứng bên cạnh không lên tiếng, cả Trì Soái cũng yên lặng xem chuyện vui.
Sơ Hạ bật cười.
“Bạn gái? Không có liêm sỉ? Vậy cô có biết anh trai tôi đã có vợ chưa cưới rồi không.
Ai mới là người không có liêm sỉ.
Cô đừng chọc điên tôi, nếu không cô không sống yên ở cái trường này đâu.”
Hứa Lê lúc này sợ đến trắng bệch cả mặt, cô biết nguyên tắc làm bạn gái của Tuấn Lãng, điều quan trọng nhất là không được động đến em gái của anh ta.
Lần này cô chết chắc rồi, không những động vào em gái Tuấn Lãng, còn chọc cô ấy tức giận.
Cô vội vàng xuống nước.
“Tuấn Lãng, em sai rồi.
Em không biết cô ấy là em gái của anh.
Anh tha lỗi cho em lần này, em hứa sẽ không tái phạm..”
Lúc này Tuấn Lãng mới lên tiếng.
“Muộn rồi, phí chia tay sẽ được chuyển vào tài khoản của cô.
Cô có thể đi được rồi..”
Sơ Hạ trừng mắt lườm anh.
“Nói đi, không phải anh hứa sẽ không quen thêm bạn gái rồi sao.
Cô ta là ai..”
Tuấn Lãng liếc mắt nhìn Cố Thuần Nhã đang ủ rũ không vui, anh sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng.
“Anh đâu có hứa với em..”
“Tuấn Lãng, anh...”
Tức chết cô rồi, Sơ Hạ không thèm quản anh nữa, cô kéo tay Cố Thuần Nhã rời đi.
“Em nguyền rủa anh độc thân cả đời..
IQ cao như vậy thì có ích gì.
Giá mà anh san sẻ cho EQ một chút tình thương thì tốt biết mấy.”
Nhìn cô bạn thân xị mặt buồn bã làm Sơ Hạ cũng không thể vui nổi.
“Tiểu Nhã, cậu nghe lời mình, bỏ anh ấy đi.
Tuấn Lãng vô tâm như vậy, cậu sẽ không hạnh phúc đâu.”
Trái tim Cố Thuần Nhã đau lắm, nhưng cô vẫn cố rặn ra một nụ cười.
“Một mình mình bỏ thì có ích gì, hôn ước vẫn còn đó, đâu nói bỏ là bỏ được.”
Sơ Hạ đã hạ quyết tâm không ship Tuấn Lãng với Tiểu Nhã nữa, cô lập tức chuyển hướng sang lớp trưởng ôn nhu.
“Tiểu Nhã, cậu có để ý không.
Hình như lớp trưởng thích cậu đó..”
Cố Thuần Nhã đang chìm trong đau khổ, đâu có suy nghĩ gì nhiều.
“Uông Đông? Không thể nào.
Bọn mình chỉ là bạn thôi..”
Còn Tuấn Lãng lúc này, anh đang ôm chặt balo của Cố Thuần Nhã trong tay.
Nhìn thấy ly trà sữa vẫn còn nguyên đặt trong balo, gương mặt anh mới dãn ra đôi chút.
Không chút chần chừ nào, anh ném nó vào thùng rác, còn nhếch mép khinh thường.
“Nhóc con đó thích trà đào mà cậu ta lại mua trà sữa, vậy mà cũng đòi theo đuổi..”
Một tháng sau đó, Tuấn Lãng lại ngoan đột xuất, bên cạnh anh không có một bóng hồng nào.
Điều này làm con tim Cố Thuần Nhã đã vui trở lại.
Liệu có phải Tuấn Lãng đã cải tà quy chính, hay là anh chỉ diễn kịch cho cô xem.
Cố Thuần Nhã tới Âu Dương gia tìm Sơ Hạ, nhưng cô ấy lại vừa ra ngoài chơi với Cố Hạo Trạch, nên Tiểu Nhã quay đầu về phía phòng của Tuấn Lãng.
Cô theo thói quen từ nhỏ không gõ cửa đã trực tiếp bước vào, cảnh tượng bên trong khiến cô cả đời khó quên.
Một nam thần lạnh lùng như Tuấn Lãng lại có thể ở trong phòng xem phim cấm rồi “tự xử”.
Cố Thuần Nhã hét lên một tiếng, sau đó đỏ mặt che mắt lại, lớn tiếng mắng anh.
“Âu Dương Tuấn Lãng, anh là tên biến thái hả.
Tại sao không khoá cửa..”
Ban đầu thấy cửa phòng bật ra Tuấn Lãng có chút giật mình, nhưng sau khi thấy người bước vào là cô thì anh lại bình thản đến lạ.
Anh từ tốn tắt máy tính sau đó kéo quần lên, nhìn cô đầy hứng thú.
“Nhóc con, anh làm gì trong phòng là quyền của anh, ai bảo em đi vào mà không gõ cửa.”
Cố Thuần Nhã lắp bắp không dám nhìn anh.
“Em...!em đâu có biết anh lại làm...!làm chuyện đó trong phòng...”
Tuấn Lãng ngả ngớn nói nhỏ vào tai cô.
“Dù gì sau này nó cũng là của em, em có muốn kiểm hàng trước không..”
Cố Thuần Nhã đỏ bừng mặt, cô đẩy anh ra rồi chạy mất khỏi Âu Dương gia.
Tuấn Lãng bật cười thích thú, quả nhiên vẫn là một cô nhóc, mới chỉ nhìn thoáng qua đã đỏ mặt chạy mất..
Danh Sách Chương: