• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thời gian gần đây Cố Thuần Nhã bận rộn với công việc thực tập, cô liên tục trực đêm, tăng ca về trễ.

Nhiều hôm còn không ăn không ngủ làm Tuấn Lãng đứng ngồi không yên.

Anh muốn cô tự lo cho sức khoẻ bản thân thì chợt nhớ tới thời điểm anh bằng tuổi cô, khi ấy anh cũng điên cuồng như vậy, thậm chí là còn cố gắng hơn cô bây giờ.
Cố Thuần Nhã bận đến nỗi không có thời gian về nhà thăm bố mẹ, điều này làm Sở Dung không vui.
“Tiểu Nhã, con nói xem bao lâu rồi con chưa về thăm bố mẹ.

Thời gian gần đây thằng bé Tuấn Lãng còn đến đây nhiều hơn con nữa.

Chẳng phải bây giờ con mới chỉ là bác sĩ thực tập hay sao, còn nửa năm nữa mới ra trường cơ mà.

Tại sao con lại bận rộn như vậy..”
Cố Thuần Nhã chỉ biết an ủi mẹ mình.
“Mẹ, con gái mẹ cố gắng làm việc như vậy, mẹ phải động viên con mới đúng chứ.

Con sẽ cố gắng thu xếp công việc về với mẹ mà.

Con...!ưm...”
Cố Thuần Nhã chưa nói hết câu thì một cơn chóng mặt từ đâu ập tới làm cô đứng không vững, may mà cô bám được vào chiếc bàn gần đó.


Sở Dung nghe thấy điều gì không ổn lập tức lo lắng..
“Tiểu Nhã, con sao vậy..”
“Mẹ, con không sao.

Vừa rồi con chỉ không may làm rơi cái cốc thôi..”
Cô không dám cho mẹ mình biết sự thật vừa rồi, nếu không với tính cách đó của Sở Dung, cô sợ bà sẽ tới bệnh viên lôi cô về mất.

Dù sao thì gần đây thật sự cô làm việc quá sức rất nhiều.
Nói chuyện với Sở Dung thêm ít phút, Cố Thuần Nhã cúp máy rồi tiếp tục với công việc của mình.

Cô cầm theo bệnh án đi vào phòng bệnh, Lục Tử Hân đang dặn dò bệnh nhân, nhìn thấy Cố Thuần Nhã đã ra dáng một bác sĩ, cô mỉm cười hài lòng.

Cô chỉ hận không thể đi khoe khắp bệnh viện.
“Nhìn xem, bác sĩ Cố là do một tay tôi dạy dỗ đó..”
Mang theo vẻ mặt tự hào trở về phòng nghỉ, nhưng cô không vui mừng được quá lâu, bụng cô bất chợt đau nhói.

Lục Tử Hân thầm than..
“Tại sao lại đến đúng lúc này..”
Nhìn thấy Cố Thuần Nhã mở cửa bước vào, Lục Tử Hân vội kéo tay cô..
“Tiểu Nhã, em có mang theo băng vệ sinh không..”

Cố Thuần Nhã lắc đầu, sau đó cô chợt ngẩn người.

Bao lâu rồi bà dì của cô chưa ghé thăm nhỉ, là do thời gian gần đây làm việc không điều độ nên ảnh hưởng sao.

Hay là...
Trong đầu Cố Thuần Nhã bất chợt nhớ lại biểu hiện chiều nay, có khả năng cơn chóng mặt đó không phải do cô quá mệt mỏi.

Hơn nữa thời gian gần đây Tuấn Lãng và cô hoàn toàn quên việc dùng biện pháp an toàn.

Lẽ nào cô trúng thưởng?
Mang theo tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo sợ, cô chạy vội đi mua que thử thai.

Nhìn hai vạch đỏ chót trên tay, Cố Thuần Nhã hạnh phúc xoa bụng.

Nơi đây đã tồn tại kết tinh tình yêu của cô và Tuấn Lãng.

Thế nhưng cô lại sợ, hiện tại cô còn chưa tốt nghiệp, nếu mẹ cô biết cô mang thai, liệu có đánh gãy chân cô không.
Lục Tử Hân thấy cô đi lâu không trở lại nên có chút lo lắng, vừa định đi tìm đã thấy Cố Thuần Nhã mở cửa, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt..
“Chị Tử Hân, em phải làm sao bây giờ..”
Lục Tử Hân nhíu mày thắc mắc, vừa nhìn rõ trên tay Cố Thuần Nhã cầm thứ gì, cô bất ngờ hét toáng lên..
“Tiểu Nhã, em có thai? Tuấn Lãng biết chưa..”
Để ý sắc mặt Cố Thuần Nhã ngày càng xấu, Lục Tử Hân cẩn thận đỡ cô ngồi xuống..
“Em sao vậy, có thai mà em không vui sao..”
Cố Thuần Nhã ôm chầm lấy Lục Tử Hân, vùi đầu vào ngực cô..
“Chị Tử Hân, em chưa tốt nghiệp.

Mẹ em mà biết sẽ đánh chết em mất...!huhuhu..”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK