Từ sau khi biết cô có chỗ dựa vững chắc như vậy, toàn bộ đại học A đều nhìn cô bằng con mắt khác.
Những người trước đây không vừa mắt cô bây giờ chỉ muốn đi đường vòng để tránh mặt cô.
Cố Thuần Nhã cứ vậy mà thuận lợi bước vào năm cuối đại học.
Nhờ có thành tích xuất sắc và quan trọng hơn là vì có Tuấn Lãng làm hậu thuẫn phía sau mà cô dễ dàng được tới Tô Giang - bệnh viện lớn nhất thành phố A thực tập.
Có chỗ dựa lớn như vậy, đương nhiên sẽ có người nhìn cô không thuận mắt, nhưng Tuấn Lãng đã bóp chết những suy nghĩ tiêu cực của bọn họ từ trong trứng.
Hơn nữa, anh còn đặc biệt nhờ chị họ Lục Tử Hân dẫn dắt Cố Thuần Nhã.
Vừa có Tuấn Lãng, vừa có Lục Tử Hân, không một ai dám tới làm phiền Cố Thuần Nhã nữa.
Sáng nay như thường lệ, Cố Thuần Nhã được Tuấn Lãng đưa tới bệnh viện.
Từ khi đi thực tập, cô đã dọn về căn hộ của Tuấn Lãng, không còn ở kí túc xá nữa.
Tuấn Lãng ngày ngày bận rộn với công việc ở Tu Kiệt, còn kiêm thêm làm bảo mẫu cho cô.
Nhưng anh chưa hề than khổ mà còn coi đó là niềm vui.
Vừa vào tới phòng bệnh, Cố Thuần Nhã đã được Lục Tử Hân gọi lại..
“Tiểu Nhã, hiện tại có một ca mổ rất gấp, bác sĩ Hàn hôm nay xin nghỉ, em có sẵn sàng tham gia vào ca mổ này không..”
Cố Thuần Nhã cắn môi chần chờ..
“Chị Tử Hân, em chỉ là bác sĩ thực tập, trước đây chưa từng tự tay thực hiện một ca mổ nào.
Em sợ..”
Chưa nói hết câu, Lục Tử Hân đã lớn tiếng gạt đi..
“Cố Thuần Nhã, hiện tại bệnh nhân rất cần em.
Em là bác sĩ thì không được mang trong mình sự tự ti như vậy.
Chị tin em làm được mà..”
Mặc dù lời nói ra có chút lớn, nhưng Cố Thuần Nhã không coi đó là sự trách móc, cô thầm hiểu đây là lời động viên lớn nhất Lục Tử Hân dành cho cô.
Lấy hết can đảm, Cố Thuần Nhã gật đầu, sau đó theo Lục Tử Hân bước vào phòng phẫu thuật..
Ca phẫu thuật kéo dài trong ba tiếng, cuối cùng đèn cũng tắt, Cố Thuần Nhã thở hắt ra.
Bây giờ cô mới dám thở, Lục Tử Hân mỉm cười vỗ vào vai cô.
“Tiểu Nhã, vừa rồi em làm rất tốt, sau này em có thể tự tin bước vào phòng mổ được rồi..”
“Cám ơn chị Tử Hân, chị là người đã truyền cho em nguồn cảm hứng rất lớn.
Sau này em sẽ cố gắng trở thành bác sĩ phẩu thuật giỏi như chị..”
Buổi chiều sau khi tan ca, nhìn thấy bóng hình quen thuộc đang đứng đợi mình.
Cố Thuần Nhã lao như mũi tên vào ngực anh, Tuấn Lãng dùng hai tay ôm chặt cô vào ngực, vuốt tóc cô cưng chiều..
“Hôm nay sao vậy, bình thường có bao giờ em thể hiện tình cảm với anh trước đám đông như vậy đâu..”.
ngôn tình hài
“Tuấn Lãng, em làm được rồi.
Hôm nay em đã được vào phòng mổ, em đã cứu sống một mạng người.
Em rất vui..”
Hôm nay Cố Thuần Nhã thật sự cao hứng, buổi tối trên giường với Tuấn Lãng, cô gần như chủ động.
Tuấn Lãng rất mừng trước phản ứng này của cô, để mặc cho cô lộng hành trên người mình.
Sau một hồi vận động miệt mài, Cố Thuần Nhã nằm bẹp trên giường ướt đẫm mồ hôi.
Tuấn Lãng ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên tai cô..
“Bế em đi tắm nhé..”
Cố Thuần Nhã lắc đầu, cô không còn một chút sức lực nào cả.
Cô thề sẽ không bao giờ chỉ động như vậy nữa.
Thật sự là quá mệt, eo cô đau như muốn gãy ra làm đôi vậy.
Cô trở người ôm lấy eo anh, bỗng phát hiện có thứ gì đó tràn ra giữa hai chân mình.
Cô nhíu mày..
“Tuấn Lãng, vừa rồi anh không đeo bao?”
“Vừa rồi em chủ động như vậy, cái này phải hỏi em tại sao lại quên mặc áo mưa cho anh chứ..”
Thật ra là Tuấn Lãng cố tình quên như vậy, mang thứ kia khó chịu như vậy, anh đã muốn vứt đi từ lâu.
Chỉ là chưa có cơ hội, anh chỉ muốn kề da sát thịt thân mật với bảo bối của anh...
Danh Sách Chương: