Bỏ bao công sức chờ đợi, cuối cùng Cố Thuần Nhã cũng được hồi đáp.
Phần thưởng cho hai người cực khổ ôn thi là một chuyến đi chơi, khi gặp mặt rồi, Tuấn Lãng mới đi tới xoa đầu cô.
“Nhóc con, giỏi lắm.
Không phụ công anh ôn tập..”
Cố Thuần Nhã tránh khỏi bàn tay anh, đánh vào người anh một cái.
“Đừng xoa đầu em, em không cao được chắc chắn là do anh xoa lùn em đi..”
Tuấn Lãng bật cười với lí lẽ của cô, anh phát hiện mình có sở thích đặc biệt với đầu tóc của cô.
Thậm chí với Sơ Hạ anh cũng không thích xoa đầu như thế..
Buổi tối hôm ấy, Tuấn Lãng ăn xong liền trốn ra ban công hút thuốc.
Cố Thuần Nhã sợ anh lạnh, muốn đưa áo cho anh.
Cô vừa đến cửa thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
Nhìn có vẻ rất lạnh lùng, anh chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng “ừ”.
Cố Thuần Nhã đợi anh cúp máy mới đi ra đưa áo cho anh.
“Anh gọi cho bạn gái sao..”
Tuấn Lãng nhướng mày, coi như thừa nhận.
Trái tim cô lập tức co rút đau đớn, nhưng cô vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì.
“Lạnh lùng như vậy mà chị ấy cũng chịu được sao..”
Tuấn Lãng cười khẽ, thấy ánh mắt cô nhìn điếu thuốc với vẻ khó chịu, trong vô thức anh vứt điếu thuốc đi.
“Nhóc con thì biết cái gì.
Sau này lớn lên kiểu gì em cũng cảm nắng với những chàng trai lạnh lùng như vậy..”
Cố Thuần Nhã hừ nhẹ khinh thường.
“Còn lâu nhé, em thích con trai ấm áp cơ.”
Nhưng thật ra trong lòng cô kêu gào chỉ thích anh, chỉ thích mình anh thôi.
Dù anh có trở thành người thế nào cô cũng chỉ thích mình anh.
Sau khi trở về phòng, Cố Thuần Nhã hậm hực ôm gối, nước mắt không nhịn được nhẹ nhàng rơi xuống.
“Tuấn Lãng đáng ghét, tại sao anh lại có bạn gái chứ.
Rõ ràng chúng ta đã có hôn ước rồi mà..”
Còn ở bên này, Tuấn Lãng đang gọi cho Trì Soái - cậu bạn thân từ nhỏ của mình.
“Cậu giúp tôi chia tay với Tống Lộ.
Phí chia tay vẫn như cũ..”
Trì Soái đã quen xử lý những việc này, anh chỉ hỏi một câu.
“Lý do chia tay lần này là gì..”
Tuấn Lãng nhớ tới vẻ mặt như đưa đám của Cố Thuần Nhã khi biết anh có bạn gái, bờ môi mỏng nhẹ nhàng cong lên..
“Có vẻ nhóc con Cố Thuần Nhã không vui cho lắm.
Dù sao tôi cũng chán cô ta lâu rồi, chỉ giỏi moi tiền của tôi, cậu giải quyết sớm đi nhé..”
Trì Soái nhìn thấy điện thoại bị cúp thì chỉ hận chui sang đầu dây bên kia bóp chết Âu Dương Tuấn Lãng.
Cái gì mà badboy chính hiệu, rõ ràng badboy nửa mùa, nụ hôn đầu còn chưa mất nói gì đến lần đầu.
Yêu đương với người nào cũng chỉ được hai ba ngày là lại chia tay.
Quen biết đã lâu, Trì Soái chỉ cần nhìn một cái là biết Tuấn Lãng quen bạn gái chỉ vì muốn tránh phiền phức từ đám con gái liều mạng theo đuổi anh.
Nhưng có một điều Trì Soái không hiểu, rõ ràng có vị hôn thê là Cố Thuần Nhã, tại sao không lấy cô ra làm lá chắn, mà còn muốn tìm người khác.
Hỏi ra thì Tuấn Lãng chỉ cười, không nhanh không chậm giải thích.
“Lương tâm của tôi không cho phép tôi mang cô ấy ra làm lá chắn..”
Con bé mới bao nhiêu tuổi chứ, tự lo cho bản thân còn chưa xong.
Anh không muốn cô vướng vào mớ rắc rối của anh.
Cô thích chuyện gì thì làm chuyện đó, chứ không phải ngày ngày tốn thời gian giải quyết cả đống chuyện không liên quan.
Trì Soái nhếch mép.
“Lương tâm của cậu không phải bị chó tha rồi sao..”
Nếu không thì tại sao anh không phát hiện Cố Thuần Nhã thích anh cơ chứ.
Có điều Trì Soái muốn kệ cho anh tự phát hiện ra.
Ai bảo trước đó Tuấn Lãng thích bắt nạt anh làm gì....
Danh Sách Chương: