• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Dật Lâm thích ứng rất nhanh với công việc, ngoài rắc rối ngày đầu tiên thì không có chuyện gì nữa.

Mới đó đã tới cuối tuần.

Dư Hoan có một đám cưới cần tham dự: Đám cưới của Lương Thi Vận – cựu CEO của công ty bất động sản Lợi Đạt cô từng hợp tác.

Chú rể là kiến trúc sư nổi tiếng, cũng là bạn Đại học của cô dâu. Hai người là mối tình đầu của nhau, loanh quanh một vòng lại về bên nhau, đúng là còn giống tiểu thuyết hơn cả tiểu thuyết.

Cao Yến cũng tham dự đám cưới này – là phù rể.

Anh mặc bộ vest cùng màu với chú rể, chỉ đổi nơ thành cà vạt.

May là chú rể cũng phong độ ngời ngời, nếu không với khí chất hạc giữa bầy gà của Cao Yến thì chắc anh sẽ trở thành tiêu điểm của đám cưới mất.

Dư Hoan ngồi ở bàn dành cho khách đằng xa, nhìn anh được đám đông vây quanh, bao nhiêu người bước tới nói chuyện và mời rượu anh.

Không thể không nói, ở đâu anh cũng như cá gặp nước, cảnh tượng ấy không khỏi khiến Dư Hoan nhớ lại thời cấp Ba xa xưa.

Rốt cuộc hôn lễ cũng bắt đầu, sau nghi thức đơn giản là tới phần bạn bè người thân đọc diễn văn.

– Có thể làm phù rể cho đám cưới này là vinh dự của tôi. Tôi là bạn cùng phòng hồi Đại học của chú rể, cũng là bạn học Đại học của cô dâu. 

Cao Yến cầm mic nói:

– Như mọi người thấy đấy, hai người họ là bạn Đại học, song nếu hỏi hai người họ ở bên nhau thế nào thì tôi nghĩ là có một phần công của tôi…

Anh bắt đầu kể lại chuyện xưa của hai người họ: Chú rể đã bị anh xúi giục mà tham dự cuộc thi khiến cô dâu để mắt đến thế nào, hai người họ rơi vào bể tình thế nào, lén lút yêu nhau sau lưng bạn bè thế nào, chia tay vì yêu xa thế nào, nhiều năm sau gặp lại nhau vì một dự án của anh thế nào…

– Mười năm qua, tôi cũng xem như đã chứng kiến hành trình đầy gian nan mà kiên trì của họ, cuối cùng hoa thơm cũng kết quả ngọt… 

Lúc anh gật đầu với họ, khóe môi nở nụ cười chân thành tận đáy lòng, sau đó quay mặt về phía người xem nói:

– Chúng ta hãy cùng nhau chúc họ hạnh phúc nào.

Anh là lãnh đạo bẩm sinh, bất kể nói gì cũng cuốn hút. Khi anh dứt lời, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên khắp bốn phía.

Nhưng trong tiếng vỗ tay chúc mừng ồn ã ấy, Dư Hoan lại hóng được một chuyện.

– Nói hay lắm, nếu cậu ta kể cả vụ từng theo đuổi cô dâu thì càng xuất sắc hơn.

– … Cậu đừng đả kích người ta thế chứ?

– Đùa tí ấy mà. Nhưng mình phục cậu ta thật. Lúc trước cậu ta theo đuổi Lương Thi Vận ầm ĩ thế mà hôm nay Lương Thi Vận lấy Sở Hạ cậu ta lại còn tới làm phù rể, làm như đám bạn cũ mất sạch trí nhớ không bằng.

– Người làm chuyện nhớn phải thế chứ. Chỉ cần cậu ta không biết ngại thì người khác phải ngại thôi.

– Ha ha…

Hai gã đàn ông ngồi kế cô nói chuyện với nhau với giọng chua lòm.

Bọn họ ngoài mặt như đang khen anh, nhưng thật ra giọng điệu giễu cợt lại lộ rõ vẻ ghen ghét.

Dư Hoan chẳng thấy bất ngờ, điều khiến cô bất ngờ là hóa ra Cao Yến từng theo đuổi Lương Thi Vận.

Dư Hoan nhìn Lương Thi Vận trên sân khấu.

Cô ấy mặc chiếc váy lụa trắng ôm khít người, khoe xương quai xanh gợi cảm, đeo voan nhã nhặn, toàn thân trông như một đóa bách hợp thanh tao mà không mất đi vẻ kiều diễm.

Qua những dịp hai người tiếp xúc trong quá khứ, Dư Hoan biết ngoài ngoại hình xinh đẹp thì nhân phẩm và tài hoa của cô ấy cũng rất xuất sắc.

Một người như Lương Thi Vận, ngay cả phụ nữ như Dư Hoan nhìn còn thích ấy chứ.

Nhưng tựa như Thẩm Dật Lâm bảo “Chị không giống kiểu người sẽ viết thư tình cho ai đó” thì Cao Yến cũng không giống kiểu người sẽ theo đuổi ai đó…

Từ đám con gái viết thư tình cho anh hồi cấp Ba đến hằng hà sa số phụ nữ lao vào anh suốt mấy năm nay theo như cô biết. Bên cạnh anh chưa từng thiếu người khác phái, nhưng chẳng thấy anh xem trọng hay để ý ai quá.

Cô bạn gái hồi cấp Ba anh quen là người chủ động theo đuổi anh, và cô bạn gái chia tay anh hai năm trước cũng thế.

Trước khi Dư Hoan chưa làm bạn tình của Cao Yến từng vô tình bắt gặp cảnh bạn gái cũ đề nghị chia tay anh.

Cô ấy lên án anh rằng tuy thoạt trông có vẻ là một người bạn trai chuẩn mực, chu đáo bao dung, ngày lễ biết chuẩn bị quà tặng bất ngờ, nhưng luôn luôn thiếu một chút chủ động, một chút để ý…

– Anh thật sự quan tâm em à? Sao em lại cảm thấy anh chỉ quan tâm hai chữ bạn gái thôi nhỉ? Hễ ai khoác lên người danh hiệu này là anh sẽ quan tâm người đó, mà em chẳng có gì đặc biệt, anh thích đổi lúc nào là đổi.

Đây là nguyên văn câu nói của cô ấy.

Dư Hoan khó mà tưởng tượng nổi cảnh tượng Cao Yến thực sự thích và theo đuổi một ai đó.

“Bài diễn văn đám cưới hay phết, nghe nói cô dâu là nữ thần của anh, nếu muốn khóc có thể tìm em.” Dư Hoan thu mắt về, gửi một tin nhắn.

Lúc này Cao Yến vẫn đang đứng trên sân khấu, hoàn thành nốt bức ảnh chụp chung của bạn bè người thân với cô dâu chú rể. Anh liếc nhìn điện thoại, bỗng ngẩng đầu nhìn xuống khán đài.

Ánh mắt anh lướt hết phòng, đến bàn của Dư Hoan thì hơi dừng lại, cứ như chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Dư Hoan tin là anh đã trông thấy mình, bởi ánh mắt anh hiện rõ vẻ bất mãn và cảnh cáo.

Có lẽ không nên đùa như vậy.

Dư Hoan cúi đầu, bỗng thấy điện thoại rung nhẹ một cái, có tin nhắn đến, là của Cao Yến: “Thế để anh vùi mặt vào ngực em khóc nhá?”

– …

Đúng là không nên đùa như vậy, Dư Hoan nhíu mày không hồi âm. Điện thoại lại rung, vẫn là tin nhắn của Cao Yến.

Bốn chữ số, thoạt trông có vẻ là số phòng, bên dưới còn đính kèm một câu: “Năm phút nữa tới đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK