Sau khi Nghiêm Dụ Hoa làm phẫu thuật cắt bỏ khối u tuyến tụy vẫn luôn nghỉ dưỡng, tham vọng sự nghiệp dần mờ nhạt, bắt đầu quan tâm đến gia đình hơn. Khi đó, lương tâm của Cao Trình cũng trỗi dậy, không lêu lổng bên ngoài nữa.
Vào dịp nghỉ đông năm nhất, Cao Yến hưởng thụ quãng thời gian yên lành hiếm hoi bên gia đình.
Tối giao thừa, cả nhà quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên trọn vẹn. Ngày hôm sau, Cao Yến cầm quà đi thăm thầy cô cấp Ba, khi tới cửa nhà thầy Toán thì tình cờ trông thấy một cô gái mặc áo phao đi ra.
– Thầy Tưởng, em về đây ạ.
Cô gái đưa lưng về phía Cao Yến, nhưng giọng nói rất quen, đúng là Dư Hoan.
Cao Yến bước tới đúng lúc cô quay người lại.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Dư Hoan thoáng sửng sốt, rõ ràng nhận ra anh nhưng không hề chào anh lấy một tiếng.
– Thầy Tưởng, chúc thầy năm mới vui vẻ ạ!
Đứa bạn Cao Yến hẹn đi chung liên tục ngó ra ngoài hành lang, vừa vào nhà đã hỏi:
– Bạn gái ban nãy có phải từng là cán sự Toán lớp 7 không ạ?
– Ừm.
Thầy gật đầu, hơi cảm khái:
– Thay đổi nhiều thật, lúc em ấy mới đến suýt thì thầy không nhận ra.
Cao Yến nhớ tới dáng vẻ anh vừa nhìn thoáng ra ngoài hành lang.
Rõ ràng mặt mũi vẫn thế nhưng khuôn mặt đã tròn trịa hơn, da dẻ cũng trắng trẻo, khiến khí chất khác hẳn trước kia, cứ như biến từ một người bình thường thiếu sức hút thành mỹ nữ rực rỡ vậy.
Lần đầu Cao Yến phát hiện hóa ra Dư Hoan xinh như thế.
Mấy năm sau, hễ Cao Yến ăn Tết ở thành phố F là đều đến nhà thầy Toán chúc Tết, có điều không còn chạm mặt Dư Hoan nữa.
Mãi đến năm thứ hai ra trường, anh tới nhà thầy Toán chúc Tết như thường lệ, có đứa cháu thầy tính thi vào ngành Luật, bấy giờ Cao Yến mới thấy thầy mở danh bạ điện thoại tìm số Dư Hoan rồi gọi cho cô.
– A lô, Dư Hoan à… Thầy là thầy Tưởng đây… Ôi, chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới… Năm nay em lại ăn Tết ở thủ đô à?… Sao? Tính định cư ở đó à… Quen bạn trai ở đó luôn?… Ôi chao ôi, sắp cưới rồi hả? Chúc mừng em nhé…
Thầy Toán hàn huyên một lúc mới đưa điện thoại cho đứa cháu, để cô tư vấn cho nó.
Qua đoạn tán gẫu của thầy Toán, Cao Yến đã nắm được đại khái tình hình của Dư Hoan: Đã thi đậu tư pháp, vào giới tư pháp, quen bạn trai, tính kết hôn và định cư ở thủ đô…
Có vẻ sống khá ổn.
Ai ngờ hai năm sau, tại văn phòng luật Trung Hữu, Cao Yến lại gặp Dư Hoan.
Cao Yến nhìn người đứng ngoài cửa.
Cô ăn mặc rất chuyên nghiệp với áo măng tô đen gọn gàng, bên trong là áo sơ mi và váy công sở, choàng khăn che khuất chiếc cổ dài trắng muốt của cô, tóc bới sau đầu, đeo mắt kính, trông chỉnh thể rất đứng đắn lão luyện.
Khác hẳn cô nữ sinh gầy yếu trong trí nhớ của anh.
– Sếp Cao, Fred đã tới dưới lầu, sẽ lên đây ngay, mời anh uống cà phê trước.
Cô gõ cửa, rồi đặt ly cà phê vào tầm tay anh.
Giọng nói kia vẫn rất thân quen, nhưng có hơi hướm chững chạc hơn xưa.
Trong ánh nắng trong veo rọi từ cửa sổ vào, cô lịch sự mỉm cười chào anh. Sau sáu bảy năm, cặp mắt cô vẫn sáng trong, có điều đã học xong cách che giấu cảm xúc.
Vì thế anh không thể căn cứ vào ánh mắt của cô để phán đoán xem cô có nhận ra anh không.
– Cảm ơn.
Anh đáp.
– Đừng khách sáo.
Cô nói, sau đó đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Qua cửa kính, anh dõi theo bóng cô đi.
So với hồi nghỉ đông năm Nhất, giờ đây cô càng xinh hơn, mà vóc dáng cũng đẹp hơn: bờ vai thẳng tắp, đường cong quyến rũ lả lướt, đôi chân thon dài cân đối.
Trang phục mùa đông dày dặn là thế mà cũng không che nổi tỉ lệ cơ thể hoàn hảo và dáng người cao ráo của cô.
– Đó là đồng nghiệp mới đến công ty luật bọn tôi, vừa thôi việc ở một công ty luật nổi tiếng thủ đô, chưa lập gia đình.
Trong lúc anh ngây người, Fred đã tới, cười tủm tủm nhìn anh như đang hỏi: Để ý người ta à?
Thế là Cao Yến dời mắt đi, bảo:
– Bàn chuyện công việc đi.
Một tiếng sau, Cao Yến và Fred thảo luận xong.
Fred tiễn anh ra thang máy, lúc đi ngang gian bếp, Cao Yến lại đụng phải Dư Hoan. Cô bị Clara giúi cho một chiếc váy, giục cô mau đi thay, tối nay phải đi gặp khách hàng.
Clara là nhân viên lâu năm của Trung Hữu, năng lực chuyên môn không tốt lắm nhưng rất am hiểu cách giữ chân khách hàng, xem như là bông hoa giao tiếp của Trung Hữu. Trên bàn ăn, truyện cười chay mặn gì cô ta cũng kể tuốt, tửu lượng lại càng không đùa được.
Cao Yến liếc nhìn bộ váy trong tay Dư Hoan là biết ngay chuyện gì xảy ra, anh nhíu mày hỏi Fred:
– Anh để Clara dẫn dắt cô ấy à?
– Cô ấy là một sinh viên tốt nghiệp trường ưu, từng công tác trong giới tư pháp, anh để cô ấy đi tiếp khách với Clara mà không thấy lãng phí à?
Anh hỏi.
– Vì đồng tiền cả thôi, hết cách, bọn tôi cũng phải kiếm cơm chứ.
Fred mân mê mũi, thấy hơi hổ thẹn, rồi hỏi anh:
– Ơ? Tôi nhớ vừa rồi tôi chỉ bảo cô ấy chuyển từ một công ty luật có tiếng ở thủ đô về đây, sao cậu biết cô ấy từng làm trong giới tư pháp? Còn biết người ta tốt nghiệp trường ưu?
– Bọn tôi là bạn cấp Ba.
Cao Yến đành phải thừa nhận.
– Ơ… Bạn cũ à?
Fred nhìn ảnh đầy ngụ ý, ướm hỏi:
– Muốn tôi để mắt đến người ta hộ à?
Cao Yến không nói gì. Đến khi Fred đưa anh đến cửa thang máy, anh mới xoay người nhìn anh ta bảo:
– Nếu chiều Chủ Nhật anh rảnh thì thể tới Meilan đánh vài ván golf.
Chủ Nhật, Cao Yến tới Meilan chơi golf với mấy vị sếp già, Fred “tình cờ” tới đó. Cao Yến tiện thể kéo anh ta vào chơi chung rồi giới thiệu anh ta với mấy vị sếp kia.
Mấy vụ án mới nhanh chóng được Fred ký kết xong xuôi.
Có qua thì phải có lại, Fred rất thức thời, anh ta không để Dư Hoan đi tiếp khách với Clara nữa mà tự mình chỉ bảo cô.