Cao Yến nằm nghiêng, mặt hướng về phía cô, tay kia kê dưới đầu, bình thản nhắm chặt mắt.
Đoạn ký ức ngắn ngủi tối qua chợt hiện ra trong đầu Dư Hoan, đám đông ồn ào nhốn nháo, men rượu choáng váng, môi hôn quấn quýt, âu yếm nóng bỏng, hơi thở giao hòa…
Tối qua cô vẫn tỉnh táo, nhưng lại rất xúc động.
Cô nhớ rõ là mình và Cao Yến đã làm một lần trên sô pha, sau đó lại vào phòng tắm làm thêm lần nữa.
Trong màn hơi nước mịt mù, Cao Yến đè cô lên tường hôn môi và luồn tay xuống dưới mân mê rồi tiến vào trong cô.
Nước từ vòi sen phun xuống người anh và cô, tưới ướt khắp nơi.
Cây hàng vừa nóng vừa cứng của anh chôn sâu trong cơ thể cô, mạnh mẽ vào sâu ra cạn. Đến khi cuộc yêu chấm dứt, toàn thân cô xụi lơ, còn chẳng đủ sức đứng thẳng người.
Cao Yến rửa ráy cho Dư Hoan rồi bế cô lên giường.
Cô trùm chăn, nhìn anh rón rén mặc quần áo vào thì không kìm được mà nói:
– Khuya rồi, hay là mai hẵng đi.
Kể từ khi trở thành bạn tình, hai người chưa từng qua đêm ở nhà đối phương.
Mới đầu toàn hẹn ở khách sạn, không tồn tại vấn đề ngủ lại hay không.
Sau đó có khách sạn bị lộ chuyện giấu camera ẩn, thấy Dư Hoan lo lắng, Cao Yến bèn đề nghị nếu hai người đã thân quen, chi bằng hẹn ở nhà nhau.
Lần đầu tiên là ở nhà Cao Yến.
Xong chuyện, Dư Hoan mệt rũ rượi song vẫn cố lết dậy mặc đồ hẳn hoi chào tạm biệt anh.
Cao Yến thoáng ngỡ ngàng, Dư Hoan giải thích rằng sáng sớm hôm sau cô có việc.
Tuy đó là sự thật, nhưng vì quan hệ của hai người nên cô không giải thích cụ thể.
Cao Yến nhìn cô nói:
– Đêm hôm thế này mà để em về, anh thấy mình chẳng khác gì một thằng khốn nạn, lần sau cứ hẹn ở nhà em đi.
Thế là từ đó hầu như toàn là anh tới tìm cô.
Hẹn tại nhà tốt ở chỗ đỡ mất công trang điểm rồi lại tẩy trang, cũng đỡ phải lái xe, đương nhiên Dư Hoan vui vẻ với chuyện này.
Hai lần đầu, Cao Yến đều tới vào ngày làm việc trong tuần.
Làm xong anh chỉ ở lại một lúc rồi chào từ biệt, hôm sau Dư Hoan cũng phải đi làm, vì dưỡng sức nên cô không giữ anh lại.
Về sau muốn mở miệng thì lại ngại.
Thật ra cô không phiền nếu bên gối có thêm một người, thậm chí cô còn hưởng thụ vòng ôm của anh là đằng khác.
Nhưng có vẻ chỉ có phái nữ mới thích những hành động thân mật như ôm ấp hôn hít, còn đàn ông hầu như chỉ cần tình dục là đủ rồi.
Dư Hoan không biết Cao Yến nghĩ thế nào, cũng không hề nhắc lại.
Nhưng hôm nay không giống nhau.
Dù sao đã hôn môi rồi, cô ngại gì mà không làm thêm chuyện khác người.
Ngày mai hẵng đi.
Dư Hoan trở mình về phía Cao Yến, choàng tay anh nói.
– Xem ra rượu này có tác dụng mạnh thật đấy.
Cô nghe anh phán một câu như vậy.
Sau đó anh cởi bộ đồ vừa mặc nghiêm chỉnh ra, chui vào chăn, nằm xuống cạnh cô.
Anh kéo cô vào lòng từ bao giờ nhỉ?
Hoặc là, cô rúc vào lòng anh từ bao giờ nhỉ?
Nương ánh sáng lờ mờ, Dư Hoan nhìn thấy dấu răng hôm qua cô để lại trên vai anh.
Trong nhà có băng keo cá nhân, nhưng một miếng hẳn là không che hết, mà dán vài miếng thì lại mất thẩm mỹ.
Dư Hoan dè dặt chạm vào, khẽ động đậy tay.
Trong ánh sáng leo lét, Cao Yến từ từ mở mắt ra hỏi:
– Đang xem gì thế?
– Đâu có.
Dư Hoan bắt gặp ánh mắt anh, lập tức rụt tay về.
Bọn họ đối mặt nhau, nghe thấy cả tiếng thở của nhau.
Cô xoay người, vờ xem điện thoại để che giấu cảm xúc.
Cao Yến cũng móc điện thoại dưới gối ra xem:
– Mới 9 giờ, hôm nay em có phải đi làm không?
– Không.
Mãi một lúc, Dư Hoan mới hỏi lại:
– Còn anh thì sao?
– Có, nhưng mà…
Nói xong, Cao Yến bỗng trở người vươn tay ôm lấy cô bảo:
– Không gấp lắm.
Anh đặt điện thoại sang một bên, dán môi lên cổ cô, lướt tay từ bụng lên ngực cô.
Nhoáng một cái, vật ngủ say giữa háng anh đã thức tỉnh, dựng thẳng chọc vào eo cô.
Những chiếc hôn nhẹ của anh mang theo hơi thở ấm áp đậu xuống cổ cô, bàn tay nóng bỏng vuốt ve bầu ngực đầy đặn sau lớp áo ngủ.
Dư Hoan nhanh chóng bị khơi gợi ham muốn.
Cô trở mình trong lòng anh, dán tay lên ngực anh, mân mê những khối cơ bắp rắn chắc.
Trên ấy còn lưu lại dấu móng tay cô, nhưng cô không thể bất chấp tất cả mà hôn anh như hôm qua được.
Ánh mắt cô dừng trên môi anh.
Anh đã nhận ra, cúi đầu xuống, dán lên môi cô, vừa mổ khẽ vừa kéo tay cô phủ lên vật nóng rực dưới thân mình.
…
Lại một lần ân ái đầy vui sướng.
Sau khi kết thúc, hai người ngã ra gối, tứ chi duỗi thẳng vẫn dán hờ lên nhau, cơ thể mướt mát mồ hôi nhưng không ai chủ động buông ra.
– Sáng nay anh muốn ăn gì?
Dư Hoan cảm thấy bụng mình đang réo vang, bèn móc điện thoại định đặt cơm hộp.
– Anh có thể hưởng đãi ngộ dành cho Thẩm Dật Lâm không?
Cao Yến nghiêng đầu hỏi.
–?
– Anh muốn ăn cơm em nấu.
– … Chuyện này… có vẻ hơi phạm quy.
Dư Hoan ngoảnh đi.
Cô không đáp, chỉ ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo.
Trong tiếng sột soạt, Cao Yến ngắm cô dùng cơ thể còn loạng choạng vì say rượu cố gắng mấy lần mới mặc đồ xong.
Thôi, không nên làm khó cô.
Cao Yến cầm điện thoại, ấn mở ứng dụng đặt đồ ăn.
Đột nhiên, Dư Hoan đi tới cửa phòng ngủ xoay người hỏi anh:
– Anh muốn ăn trứng chiên chín hẳn hay còn lòng đào?