Trong buổi đàm phán ngày hôm sau, để không làm Dư Hoan mất mặt, Thẩm Dật Lâm mặc đồ vest và thắt cà vạt rất nghiêm chỉnh, có điều cái cà vạt của cậu ta nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ cục.
– Em thắt kiểu gì thế?
Dư Hoan hỏi cậu ta.
– Em không biết nữa, kiếm trên mạng ạ.
Thẩm Dật Lâm đáp:
– Hình như gọi là… kiểu thắt chéo?
– Em nhớ nhầm rồi.
Khóe môi Dư Hoan giật giật.
– Thế ạ?
Thẩm Dật Lâm cúi xuống nhìn một lát, cũng cảm thấy sai sai bèn cởi cà vạt ra thắt lại lần nữa.
Cậu ta thắt tới thắt lui nhưng mãi vẫn không thắt đúng được. Dư Hoan thấy ngứa mắt bèn đi tới trước mặt Thẩm Dật Lâm, cầm lấy chiếc cà vạt trong tay cậu ta…
Dư Hoan dùng ngón tay kẹp cà vạt thắt thoăn thoắt, mới đó đã thắt được ra dáng ra hình.
Suốt quá trình, Thẩm Dật Lâm đều cúi đầu nhìn chăm chú để học theo, nhưng lại cảm thấy nó khá phức tạp, cuối cùng chỉ biết cười ngu nhìn cái cà vạt đã thắt xong, tiện thể chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe.
Bước đầu đàm phán trong ngày đầu tiên rất thuận lợi.
Đàm phán xong, Dư Hoan dẫn Thẩm Dật Lâm về khách sạn, dạy cậu ta cách sửa sang bản ghi chép tóm tắt của cuộc họp.
Ở phương diện này, Thẩm Dật Lâm học rất nhanh, chỉ một lát đã soạn xong báo cáo theo yêu cầu của Dư Hoan, bắt đầu trả lời bình luận dưới bức ảnh cậu ta đăng trong vòng bạn bè lúc sáng.
Wechat của cậu ta đồng bộ với máy tính nên rất tiện sử dụng.
Lúc thì cậu ta trả lời vòng bạn bè, lúc thì mở khung hội thoại riêng của Wechat, thậm chí còn gọi thoại cho người bên kia xem dáng vẻ chuyên nghiệp của mình.
Dư Hoan nghe điện thoại ngoài ban công xong, vừa đi vào đã liếc thấy cô gái trên màn hình máy tính cậu ta, trông có vẻ xấp xỉ tuổi cô, rất xinh đẹp, không hiểu sao còn hơi quen mắt.
– Luật sư Dư, chị quay lại rồi.
Thẩm Dật Lâm thấy Dư Hoan vào, vội vàng chào tạm biệt người bên kia:
– Chị Phỉ Phỉ, em phải làm việc rồi, không nói chuyện với chị được nữa ạ.
– Thế lần sau nói tiếp.
Người bên đầu kia cười chào tạm biệt.
Dư Hoan cũng cảm thấy giọng nói kia nghe quen quen.
– Bạn em à?
Cô hỏi Thẩm Dật Lâm sau khi cậu ta tắt gọi thoại, thắc mắc không biết có phải mình từng gặp cô gái kia ở đâu không.
– Chị hỏi chị Phỉ Phỉ à?
Thẩm Dật Lâm chuyển giao diện về lại bản tóm tắt cuộc họp, đáp:
– … Coi như là bạn ạ, nhưng nếu nói chính xác thì chị ấy là bạn gái cũ của cậu em.
Giọng thì thầm của cậu ta không lớn lắm.
Dư Hoan sực nhớ ra, người đẹp lúc nãy gọi thoại chính là cô gái đòi chia tay với Cao Yến mà cô vô tình bắt gặp hồi đi nghe nhạc.
Lúc ăn tối, Dư Hoan lướt xem vòng bạn bè của Thẩm Dật Lâm.
Không có chú thích, chỉ có mỗi bức ảnh tự sướng trong bộ đồ đi làm của cậu ta.
Dư Hoan ấn thích ngay trước mặt Thẩm Dật Lâm, sau đó dùng giọng điệu “bâng quơ” hỏi:
– Người đẹp ban nãy gọi thoại với em, em bảo là bạn gái cũ của cậu em à?
– Dạ.
Thẩm Dật Lâm trả lời:
– Tuy họ đã chia tay nhưng chị Phỉ Phỉ khá tốt nên bọn em vẫn giữ liên lạc.
– Ừm.
Dư Hoan gật đầu, lại như hóng hớt mà hỏi tiếp:
– Bạn gái cũ của cậu em đẹp thật, thoạt trông rất xứng với anh ấy, sao họ chia tay thế?
– Em không biết.
Thẩm Dật Lâm lắc đầu:
– Nghe nói là cậu em bị đá, nhưng sau đó bà ngoại em muốn họ quay lại thì cậu em lại chả mặn mà lắm.
– Bà ngoại em muốn họ quay lại á?
Mắt Dư Hoan tối sầm, hỏi:
– Nói vậy là đã đến mức gặp người nhà rồi?
– Nói sao nhỉ, chị Phỉ Phỉ là bác sĩ, bà ngoại em quen chị ấy trước rồi mới giới thiệu cho cậu em… Em cũng không biết thế có tính là gặp người nhà không, dù sao trừ ông ngoại thì tất cả mọi người trong nhà em đều từng gặp chị ấy rồi…
Thẩm Dật Lâm nhớ lại, bỗng nhiên thở dài:
– Thật ra tính tình chị Phỉ Phỉ tốt lắm, trước khi bà ngoại em đi cứ nhắc mãi là mong chị ấy và cậu em quay lại với nhau, có điều bà chẳng đợi được, kể ra thì cũng tiếc nuối.
– Ừm…
Dư Hoan cụp mắt, nói hùa theo:
– Đúng là tiếc thật.
Nhưng giọng điệu kia ngay chính cô cũng biết rõ mình đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ăn tối xong về phòng, Dư Hoan giải quyết công việc xong, lúc rảnh rang lại bắt đầu nghĩ đến “chị Phỉ Phỉ” mà Thẩm Dật Lâm kể.
Tuy mới thấy mấy lần nhưng cô thấy người ta đúng là xinh thật.
Da dẻ trắng nõn, mặt mũi xinh xắn, lúc nói chuyện vô thức ngước cằm trông kiêu ngạo mà bình thản như một đứa bé được cưng chiều từ nhỏ, tự tin rằng bản thân mình luôn xứng với những thứ tốt nhất thế gian.
Sau đó chẳng hiểu sao mà Dư Hoan lại nghĩ tới Lương Thi Vận – một người cũng rất xinh đẹp nhưng hơi hướng nội, rồi cả cô bạn học chuyển trường nhớ mình viết hộ thư tình hồi cấp Ba…
Nếu nói rõ ra thì trừ điểm chung là có ngoại hình xinh đẹp thì tính cách bọn họ khác xa nhau.
Rốt cuộc Cao Yến thích kiểu người như thế nào?
Chuyện này, e là Cao Yến sẽ không trả lời cô.
Giống như lúc trước, bất kể cô hỏi khéo là anh có nhớ bạn gì đó hồi cấp Ba không, hoặc hỏi thẳng là trước kia anh theo đuổi Lương Thi Vận thế nào.
Cao Yến luôn bình thản đáp chiếu lệ, chẳng hề muốn đề cập thêm.
Đôi lúc Dư Hoan không kìm được mà nghĩ, sau này có phải mình cũng bình thản xuất hiện trong lời kể của anh như thế không, hoặc giả, ngay cả tư cách xuất hiện trong lời kể của anh cũng không có, bởi chẳng ai biết bí mật giữa họ, cũng sẽ chẳng ai hỏi.
Tình trạng mập mờ dạo này giữa hai người khiến cô có ảo giác là quan hệ của cô và Cao Yến không giống trước.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì anh chẳng thổ lộ gì, mà cũng chẳng hứa hẹn gì cả.
Anh và cô vẫn chỉ là quan hệ bạn tình, dẫu anh làm chuyện thân mật nhất với cô, nhưng lại không cho cô danh phận độc nhất vô nhị kia.
Cô vẫn không có tư cách gặng hỏi quá khứ của anh, cũng không có tư cách ở bên anh với một thân phận minh bạch.
Nghĩ đến chuyện này, trái tim cô như bị bóp chặt, bỗng thấy xót xa khôn tả.
Khi Cao Yến nhắn tin hỏi thăm tình hình đàm phán hôm nay thế nào, Dư Hoan nằm im trên giường, chẳng muốn trả lời chút nào.