Cuối cùng Dư Hoan cũng hỏi câu này.
Đây không phải là một câu hỏi lý trí, hỏi xong chỉ có hai con đường, hoặc kết thúc mập mờ trở thành người yêu, hoặc không gì cả. Bọn họ không thể trở thành người lạ, bọn họ còn dính dáng trong công việc, không chạm mặt lúc này thì lúc khác, khi ấy chắc chỉ đành ngại ngùng tiếp tục hợp tác với nhau.
Nhưng lúc này, Dư Hoan vẫn cứ hỏi.
Có thể là sự dung túng của anh mang đến dũng khí cho cô, cũng có thể là vì cô đã quá căm ghét cái kiểu như gần như xa bấy lâu nay của anh.
– Em mong anh trả lời thế nào?
Mãi lâu sau, cô nghe anh hỏi lại.
Vì sao lần nào cũng ném vấn đề lại cho cô?
Đương nhiên cô mong hai người bước vào mối quan hệ nghiêm túc, chứ không phải chỉ dính dáng về mặt thể xác.
Cô muốn có danh phận kia, danh phận bạn gái.
Để có thể đường hoàng nắm tay anh chốn công cộng, nghe anh giới thiệu rằng “Đây là bạn gái tôi”, hẹn hò với anh, kỷ niệm mỗi ngày lễ dành cho tình nhân cùng anh.
Trong khoảnh khắc thốt ra câu hỏi đó, tâm tư cô đã phơi bày rõ như ban ngày.
Chẳng lẽ anh không rõ sao?
Vì sao cứ khăng khăng buộc cô mở miệng?
Hay là đã đến lúc này mà anh còn định nói gì mà
– Bạn gái thì sao chứ, chẳng qua chỉ là một cách xưng hô, dẫu xưng hô như thế thì chúng ta vẫn làm chuyện thân mật hơn mà- linh tinh cho qua chuyện.
Sự im lặng khiến người ta đau đớn.
Dư Hoan mím chặt môi, thở hổn hển, mắt bỗng rơm rớm.
Niềm vui sướng lúc trông thấy anh bỗng bốc hơi khỏi người cô, như làn hơi chạm khẽ là tan biến.
– Ừm, em hiểu rồi.
Mãi lâu sau, cô ngoảnh đi, không buồn nhìn anh nữa.
Cô rời khỏi bồn tắm, mặc kệ cơ thể ướt sũng mà quấn khăn tắm vội vàng đi ra ngoài.
Cô đi rất vội, suýt thì trượt chân. Cao Yến đưa tay đỡ cô, tiện thể kéo cô. Đến khi định thần lại, cô mới phát hiện mình đã bị anh ôm vào lòng.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.
Cô nghe rõ tiếng thở dài của anh, sau đó anh dùng giọng điệu bất đắc dĩ hỏi:
– Em biết gì hả?
– Vì sao đến bây giờ mà em vẫn không chịu tin anh? Em nghĩ anh lặn lội xa xôi như vậy đến đây chỉ để ngủ với em một lần à?
Anh khẽ hỏi, cúi người xuống đối diện cô, trông có phần mệt mỏi.
– Nhưng…
Dư Hoan đang định nói gì đó thì cằm đã bị cố định.
Ót bị đè lại, thế rồi đôi môi ấm mềm của anh phủ lên môi cô, quấn quýt lấy nhau.
Anh khẽ lướt qua răng cô lần vào trong, mơn trớn đầu lưỡi của cô, tỉ mỉ liếm láp môi cô.
Nụ hôn này có chút khác lạ so với biết bao lần hôn trước.
Nó chất chứa vô vàn cảm xúc êm dịu khác: dịu dàng, quý trọng, trìu mến, chiếm hữu…
Biết bao cảm xúc lan truyền giữa môi lưỡi.
Dư Hoan bất giác choàng tay lên lưng Cao Yến, đáp lại anh.
Đến khi anh buông cô ra, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp cuốn hút của anh hòa trong nhịp thở gấp:
– Em có biết cái hôm ở khách sạn, lúc em hỏi liệu anh có đến dự đám cưới của em hay không, anh đã cảm thấy thế nào không?
– Cảm giác khi ấy của anh giống hệt những gì em vừa cảm thấy vậy.
Anh bổ sung.
– Có ý gì?
Cô chớp chớp mắt, sau đó não chợt nảy số,
– Ý anh là, ý anh là anh…
– Phải.
Anh quả quyết thừa nhận:
– Lúc ấy anh đã nghĩ là không thể để em tiếp tục giả ngu thế được.
– Nhưng… người giả ngu rõ ràng là anh.
– Vì anh vẫn luôn đợi em chủ động gặng hỏi anh, nhưng em cứ luôn tỏ vẻ không để tâm.
– … Em không để tâm bao giờ chứ.
Dư Hoan toan biện giải thì sực nhớ ra rằng rất nhiều giới hạn giữa họ đều do cô quy ước lúc đầu.
Ví như không bật đèn lúc làm tình, bởi cô sợ cảnh tượng đó sẽ in hằn trong tâm trí.
Ví như không ngủ lại, bởi cô sợ mình sẽ ỷ lại vào vòng ôm của anh còn hơn cả chuyện làm tình, không hôn môi cũng chung luận lý ấy…
Ví như lần nào nhắn tin cũng gọn lỏn, bởi cô sợ tần suất tán gẫu quá cao sẽ nảy sinh ảo giác yêu đương.
…
Cô hiếm khi bóc tách mớ cảm xúc hỗn loạn, mơ hồ và rối rắm ấy.
Cô không có can đảm mở miệng thổ lộ cùng anh.
Cô vừa khao khát lại vừa sợ hãi, sợ nếu vượt rào thì sẽ phá hỏng quan hệ giữa họ.
– Vậy nên ý anh là anh thích em à?
Dư Hoan rút ra kết luận.
– Phải.
Cao Yến gật đầu, không bổ sung gì thêm mà chỉ dùng ánh mắt dịu dàng đắm đuối nhìn cô, cứ như chủ nhân của chúng đang tỏ bày tình yêu một cách lặng lẽ.
Bị anh nhìn chăm chú như vậy, Dư Hoan cảm thấy trái tim mình khẽ rung động, niềm vui sướng lại dấy lên trong tâm tưởng…
Rồi đồng thời kinh ngạc hỏi:
– Từ bao giờ thế?