Đây là cái tên Dư Hoan nhìn thấy trong nhóm chat.
Cao Yến vừa dẫn cậu ta vào văn phòng Fred là trong nhóm chat nhân viên trốn việc sau lưng sếp, mọi người bắt đầu xôn xao.
Dư Hoan mở máy tính, vừa sắp xếp công việc một tuần vừa thỉnh thoảng đọc xem họ nói gì, sau khi xong xuôi ra ngoài thì thấy Niettie đang dẫn Thẩm Dật Lâm đi thăm quan văn phòng.
– Đây là khu vực làm việc của bọn chị, ban nãy là văn phòng của Fred, anh ấy là luật sư có thâm niên lâu nhất ở đây, cũng là ông chủ của chúng ta, nhưng điều nhiều không đến công ty, nếu có chuyện gì thì bọn chị thường tìm Rhys. Anh ấy là luật sư cộng sự, văn phòng là cửa thứ ba phía bên trái cuối hành lang…
Niettie có vóc người nhỏ nhắn, cao chưa đến một mét sáu, đứng cạnh Thẩm Dật Lâm hơn một mét tám trông cứ như người Hobbit.
Được cái Thẩm Dật Lâm biết ý mà khom người xuống nghe rất nghiêm túc.
Người ta hay nói cháu đằng ngoại thường giống cậu.
Thẩm Dật Lâm mặt mũi khôi ngô, đúng là trông có chút hao hao Cao Yến. Nhưng trong trí nhớ của cô, Cao Yến chưa bao giờ hiền hòa nhún nhường như thế, dù thỉnh thoảng khiêm tốn thì vẫn toát lên sự vượt trội và ung dung trong xương cốt.
Dư Hoan đang nghĩ ngợi thì đối phương bất ngờ liếc mắt nhìn sang.
Ánh mắt hai người bỗng chạm nhau, hình như cậu ta hơi bất ngờ, chợt mỉm cười với cô, trên mặt thấp thoáng hai cái má lúm đồng tiền.
Khuôn mặt này cười rộ lên trông cũng điển trai phết.
Ngày hôm sau lúc Dư Hoan đến chỗ làm, lễ tân đã xếp chỗ cho Thẩm Dật Lâm đâu ra đấy.
Chỗ làm của cậu ta là một phòng nhỏ có vách ngăn, gần văn phòng Fred, rất tiện, có tường và cửa làm bằng thủy tinh. Giữa phòng kê một cái bàn gỗ to, đằng sau có kệ đĩa CD và kệ sách tham khảo về đủ thứ vấn đề pháp lý.
Căn cứ vào cơ cấu công ty, Thẩm Dật Lâm không nên có văn phòng tốt như thế.
Có điều nếu xét đến khối lượng công việc mà Cao Yến giới thiệu cho công ty mỗi năm, lại đúng lúc có luật sư cộng sự từ chức nên dư ra phòng trống thì phân bổ như vậy âu cũng dễ hiểu.
Lúc này, Thẩm Dật Lâm đang ngồi trong văn phòng một mình, vừa lơ đãng lật văn kiện vừa nhìn quanh bốn phía thông qua lớp tường và cửa thủy tinh, trông có vẻ khá nhàm chán.
– Nếu mọi người cần giúp gì có thể giao cho thực tập sinh của chúng ta @Dật Lâm.
Fred đã dặn dò như thế từ sáng sớm trong nhóm chat.
Nhưng gửi tin xong chẳng thấy ai phản ứng gì.
Trước kia cũng có vài gã con nhà giàu như vậy vào công ty, bình thường toàn ngồi chơi xơi nước, chưa được hai ba tháng đã chuồn, nhiều khi còn chẳng giải quyết xong vụ án nào.
Với kiểu con nhà giàu như vậy, mọi người chỉ biết cung phụng, hoặc mời cơm để kết bạn tạo quan hệ, biết đâu sau này bên kia có vụ án gì thì giới thiệu cho bên này, chứ chẳng ai trông mong cậu ta làm được gì ra hồn.
Hẳn là cũng tự ý thức được chuyện này nên sau khi ngồi ở bàn làm việc một lúc, Thẩm Dật Lâm ra khỏi văn phòng.
– Này, luật sư Amy, chị có cần giúp gì không ạ?
Sau khi chủ động xuất kích, cậu ta hỏi người ngồi gần nhất.
Amy ngẩng lên nhìn Thẩm Dật Lâm, thấy hơi bất ngờ nhưng vì ngại từ chối nên sau một thoáng ngạc nhiên bèn đưa một tập tài liệu cho cậu ta nói:
– Thế em giúp chị photo ra năm bản nhé.
Photo, đóng dấu, nộp tài liệu…
Trong một buổi sáng, không có ai giao cho Thẩm Dật Lâm việc gì đàng hoàng.
Đến giờ nghỉ trưa, Dư Hoan nhìn quanh thấy chẳng còn ai, ngược lại trong bếp lại có người đang tất bật.
– Thơm quá.
Đồng nghiệp đi ngang bếp khen một câu.
Dư Hoan cũng ngửi thấy, hình như là mùi cà phê đen, vì mùi này bay thẳng vào văn phòng cô.
– Em đang pha cà phê à?
Dư Hoan đứng dậy đi vào bếp.
– Vâng ạ, em thấy ai nấy đều bận mà em lại không giúp được gì đành pha cà phê giúp mọi người giữ tỉnh táo.
Thẩm Dật Lâm đáp, vừa nói vừa đưa cái ly trong tay cho Dư Hoan,
– Chị thử xem.
Quả nhiên bên trong là chất lỏng sánh đặc màu đen.
Dư Hoan nhướng mày, nhưng vẫn nhận lấy cái ly do ánh mắt nóng cháy của Thẩm Dật Lâm. Cô uống thử một hớp, Thẩm Dật Lâm háo hức nhìn cô hỏi:
– Sao ạ?
– … Cũng không tệ lắm.
Dư Hoan thành thật đánh giá.
– Thật à?
Khuôn mặt Thẩm Dật Lâm như được thắp sáng, khóe miệng nhoẻn lên không tiếc nở một nụ cười, nói:
– Thế để em bê cho họ.
Cà phê rất thơm, mười phút sau, cả văn phòng đã sực nức mùi cà phê nồng đậm, mà Dư Hoan lại bị Rhys dùng điện thoại nội tuyến gọi vào văn phòng.
– Cà phê này uống ngon chứ hả?
Rhys ngồi trên ghế làm việc, bê cái ly nói:
– Nhưng người sếp Cao gửi gắm đâu phải để tới chỗ chúng ta học pha cà phê.
Dư Hoan cũng đoán được ý anh ta:
– Vậy anh kiếm người hướng dẫn cậu ta đi.
Rhys gật đầu:
– Hai tháng tới em hướng dẫn cậu ta nhé.
– Em á?
– Ừ, trong những người có tư cách hướng dẫn thực tập sinh của công ty, chỉ có em chênh ít tuổi với cậu ta nhất, với cả anh đã xem qua sơ yếu lý lịch của thằng nhóc này rồi, nó với em là đồng hương đấy.
Ra khỏi văn phòng của Rhys, Dư Hoan bảo Niettie gửi cho mình bản sơ yếu lý lịch của Thẩm Dật Lâm.
Trường bên Mỹ không danh giá lắm, nhưng cũng không tệ, ngành chính là luật, ngành phụ mà công nghệ thông tin, kinh nghiệm thực tập rất phong phú, nhưng chẳng có ích gì mấy với vị trí trong công ty luật.
Sơ yếu lý lịch của Thẩm Dật Lâm không quá xuất sắc, nếu không có quan hệ với Cao Yến thì e là khó mà vào được công ty này.
Dư Hoan vừa nghĩ vừa kéo giao diện máy tính xuống, chợt thấy phần trường cấp Ba, Thẩm Dật Lâm đúng là đã điền trường THPT Số 1 thành phố F – ngôi trường cấp Ba đứng đầu thành phố kế bên, cũng là trường cũ mà cô và Cao Yến từng học.