Đương nhiên Dư Hoan quen Cao Yến.
Học kỳ I lớp Mười Một, hình như vừa học quân sự xong là Cao Yến trở thành nhân vật có trong trường ngay: Con trai tập đoàn nổi tiếng của thành phố F, gia cảnh tốt, ngoại hình tốt, lại còn giỏi thể thao, tuy mặt mũi hơi bất cần đời nhưng ảnh hưởng đến việc đám nữ sinh trong trường thầm thương trộm mến anh…
So với anh thì Dư Hoan quá đỗi bình thường: Không hiểu cách chủ động kết bạn, kể từ lúc nhập học vẫn luôn một thân một mình, chẳng những kiệm lời mà mặt mày lúc nào cũng lạnh tanh. Rất nhiều người hiểu lầm rằng cô là kiểu người lạnh lùng, hiếm ai chịu qua lại thân thiết với cô.
Hồi đó cô và anh học khác lớp.
Cô dốc hết lòng dạ vào chuyện học hành, dù không ít lần nghe đám con gái cùng lớp nhắc tên anh nhưng chưa từng để tâm.
Tuy hai người có học chung một thầy Toán, cùng là cán sự môn Toán nên khi tới văn phòng, thỉnh thoảng cô lại va phải anh song bọn họ chưa từng trò chuyện riêng với nhau bao giờ, thậm chí bằng ánh mắt.
Mãi đến một buổi chiều mưa rơi rả rích, cô đang ở trong văn phòng chấm bài giúp thầy thì bỗng thấy bụng đau thắt lại như sông cuộn biển gầm…
Đúng là đến tháng thật, cũng không nghiêm trọng lắm.
Nhưng hồi cấp Ba cô quá gầy yếu, lại còn bị thiếu máu nghiêm trọng, lần nào hai ngày đầu chu kỳ cũng bị tra tấn. Nếu mấy ngày ấy mà còn nhiễm lạnh thì cơn đau càng tăng gấp bội…
Thầy giáo sợ chết khiếp khi thấy sắc mặt cô như thế, sốt ruột muốn đưa cô tới phòng y tế. Cô giữ thầy lại, ậm ừ cả buổi, cuối cùng thầy cũng hiểu ra:
– Khụ khụ… Thế em xin nghỉ nửa ngày đi, thầy sẽ gọi phụ huynh đến đón em.
Hồi cấp Ba, bố mẹ Dư Hoan đều công tác xa, cô sống nhờ nhà bác Hai.
Hôm ấy xui thay trong nhà chẳng có ai, điện thoại gọi hồi lâu đều báo bận. Dư Hoan nằm ra bàn, bảo để mình bớt đau sẽ tự bắt xe về.
Thầy Toán làm sao yên tâm được.
Thầy muốn đưa cô về nhưng lại vướng cuộc họp quan trọng ngay sau đó, đúng lúc Cao Yến gõ cửa bước vào, vì thế thầy bèn bàn giao luôn nhiệm vụ đưa Dư Hoan về nhà cho Cao Yến.
– Cậu… tự đi được chứ?
Đây là câu đầu tiên Cao Yến nói với Dư Hoan.
Dư Hoan một tay ôm bụng, tay kia vịn bàn cố đứng dậy. Cao Yến nhìn cô, bỗng hơi ngoảnh đầu đi, sau đó cởi áo khoác của mình ra nói:
– Ngoài trời hơi lạnh, hay cậu khoác áo mình vào đi.
Ngày hôm đó, Dư Hoan về đến nhà mới phát hiện quần mình bị dính vệt máu.
Có lẽ đây là lý do Cao Yến cởi áo khoác cho cô mượn.
Nhưng lúc ấy cô không rõ lắm.
Cô ngẩng lên, nhìn cậu thiếu niên có dáng dấp cao ngất và vẻ mặt nghiêm túc. Ánh đèn rọi xuống khuôn mặt điển trai của anh khiến mọi thứ xung quanh đều có vẻ nhạt nhẽo qua quýt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại cầm lấy chiếc áo khoác.
Cao Yến che dù đưa Dư Hoan đi một mạch ra tới cổng trường, rồi đưa dù cho Dư Hoan cầm, còn mình thì vọt vào trong màn mưa bắt xe giúp cô.
Lúc ấy thầy Toán muốn nhờ Cao Yến đưa cô ra cổng trường và bắt taxi giúp cô.
Nhưng đến khi rốt cuộc cũng có một chiếc taxi dừng lại, Dư Hoan vừa gập dù lại trả cho Cao Yến, đang định cởi cả áo khoác trả anh thì anh đã mở cánh cửa đầu kia xe, ngồi lên trước.
– Để mình đưa cậu về nhà, mưa càng lúc càng to.
Dư Hoan đành lên xe theo anh.
Ở thành phố F, sau mùa hè là đến mùa mưa, hầu như ngày nào cũng mưa, có khi mưa dầm rả rích, thỉnh thoảng cũng có cả mưa rào.
Hôm ấy vốn chỉ lún phún mưa, nhưng sau khi hai người lên xe trời bỗng tối sầm, mây đen bắt đầu giăng khắp lối, cơn mưa như trút nước ầm ầm đổ xuống.
Tuy chiếc xe che chắn bên trong khỏi mưa rền gió dữ ngoài trời, nhưng tiếng mưa quất ào ạt vào thân xe vẫn rõ mồn một.
Dư Hoan và Cao Yến ngồi ở hai đầu băng ghế sau, tiếng mưa ồn ã tình cờ giúp hai người tránh đi khoảng lặng xấu hổ vì không nói gì với nhau.
Cao Yến nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
Sau khi cơn đau dịu đi, qua gương chiếu hậu, lần đầu tiên Dư Hoan nghiêm túc ngắm anh.
Cảnh vật lờ mờ trong bóng đêm bên ngoài khiến một phần khuôn mặt anh khuất trong bóng tối, không nhìn rõ được. Nhưng không thể phủ nhận là mắt anh sâu hút, mũi thẳng, cặp môi mỏng vừa đủ độ, đúng là rất ưa nhìn, khó trách nhiều nữ sinh trong trường tôn anh là nam thần.
Ngày ấy, Cao Yến che dù đưa Dư Hoan đến tận khu nhà cô ở. Mãi đến khi cô đi vào chỗ khô ráo, anh mới nhận lấy chiếc áo cô trả cho mình, quay đầu lên xe.
Thời ấy điện thoại thông minh chưa phổ biến, không có Wechat, cũng không thịnh hành chuyện chuyển khoản qua mạng.
Tiền taxi Dư Hoan phải nhờ thầy Toán trả cho Cao Yến, tất cả những gì cô nói với anh chỉ vỏn vẹn một câu cảm ơn sau khi về đến nhà.
Sau hôm đó, khi gặp lại, hai người vẫn coi nhau như người lạ.
Thỉnh thoảng Dư Hoan còn nghĩ, có lẽ Cao Yến còn chẳng biết hôm ấy anh đã đưa ai về.
Cô dậy thì rất trễ, hồi học cấp Hai, khi nữ sinh xung quanh lần lượt thành thiếu nữ hết, thì đến tận cấp Ba cô vẫn gầy y như cây sậy, trước ngực sau lưng phẳng phiu như nhau.
Còn về diện mạo, đường nét khuôn mặt cô có khuynh hướng góc cạnh, nếu đi cùng với khuôn mặt tròn trịa và hồng hào như bây giờ, có lẽ có không ít người chịu gọi cô một tiếng người đẹp. Nhưng lúc ấy, thẩm mỹ của đám học sinh cấp Ba đâu phải thế.
Đường nét góc cạnh gắn trên khuôn mặt vàng như sáp, lại thêm cả cặp kính dày cộp… tuy trông không đến nỗi xấu nhưng nếu cộng cả dáng dấp gầy gò của cô thì vứt vào đám đông đúng là bình thường đến không thể bình thường hơn.
Không có nam chính nào chịu nhìn cô lấy một cái.
Đương nhiên không phải là cô không hề có ưu điểm gì, ít ra là thành tích học tập của cô cực kỳ xuất sắc.
Nhưng mọi người chỉ nhớ được người đứng đầu khối, người đứng nhì khối, cùng lắm thì người đứng ba khối, thế còn người đứng thứ tám thứ chín khối thì sao?
Hơn nữa về sau phân ban, cô theo khối Xã hội, Cao Yến lại chọn khối Tự nhiên.
“Thanh tôn đối mân tự, cao yến hữu dư hoan.”
Có lần bạn cùng bàn đọc được một bài thơ có câu này, bèn khoe với Dư Hoan.
Dư Hoan, Dư Hoan.
Cô ấy bảo, cậu xem tên cậu với tên Cao Yến gắn liền với nhau này.
Thật ra Dư Hoan đã biết bài thơ kia từ lâu.
Nhưng thế thì sao? Ai sẽ gán ghép cô với Cao Yến chứ?
Nếu không phải nhiều năm sau cô và anh có chút giao thoa vì chuyện công việc thì cô nghĩ có lẽ Cao Yến hoàn toàn không nhớ rõ rằng trong quãng đời học sinh của anh có một người tên là Dư Hoan.