• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh tới thật à? Sao… hôm qua anh không nói? 

Đã đón Cao Yến vào phòng rồi mà Dư Hoan vẫn còn hơi ngơ ngác như đang nằm mơ.

– Anh sợ không kịp. 

Cao Yến đưa tay đóng cửa lại, nói:

– Muốn báo em khi đã biết chắc chắn.

Giọng anh rất bình thản, nhưng ánh mắt lại đượm vẻ dịu dàng, xen lẫn chút mỏi mệt và bất lực như thể dung túng cho sự vô lý khác thường của cô.

Dư Hoan bỗng dưng chẳng muốn so đo gì nữa.

Cô chủ động choàng tay lên cổ Cao Yến, ghì anh thấp xuống hôn mình.

Đó là một chiếc hôn vội vàng mà nồng nhiệt.

Nồng nhiệt hơn bất cứ chiếc hôn nào trong quá khứ.

Cô ném sự không cam tâm vì yêu thầm ra khỏi đầu, hóa thân thành võ sĩ dũng mãnh xông pha chiến trận, thăm dò mọi ngóc ngách trong khoang miệng anh, lướt lưỡi đến đâu là để lại vết dấu ướt nóng đến đấy.

Cô hôn mê mải, làm bầu không khí xung quanh cũng nóng hẳn lên.

Cao Yến thoáng kinh ngạc trong tích tắc, sau đó đặt vali xuống, ôm lại cô, ấn cô vào tường.

Lúc Dư Hoan định thần lại thì cơ thể đã bị khống chế.

Cô bị anh đè lên bức tường lạnh lẽo, mũi chân khó khăn lắm mới chạm đất, nửa người trên bị bộ vest xộc xệch và cánh tay anh giam cầm, môi lưỡi bị sự dịu dàng xâm chiếm của anh, bên tai vọng đầy tiếng thở hổn hển của anh.

Trước kia họ từng có nhiều lần như vậy, giờ chẳng qua là ngựa quen đường cũ.

Cao Yến thoăn thoắt lột sạch đồ ngủ của Dư Hoan ra, ngậm lấy nơi đã dựng thẳng trước ngực cô mà cắn mút.

Hơi thở ướt nóng của anh phả vào cổ cô, mái tóc đen cọ vào cằm cô.

Dư Hoan giật chiếc áo sơ mi anh sơ vin trong quần ra, luồn bàn tay lành lạnh vào trong, cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa quần xuống.

Cao Yến phối hợp cởi đồ ra, khoác một chân Dư Hoan lên hông mình, túm eo cô luồn vào trong.

Lúc tiến quân, Cao Yến dùng lực mạnh đến nỗi khiến Dư Hoan không kìm được mà kêu lên sợ hãi.

Cả hai đều hơi mất khống chế trong cuộc yêu lần này.

Cao Yến ôm Dư Hoan, thụt trọn cây hàng vào trong cơ thể cô, phần chóp nghiền qua phần th/ịt mềm nhạy cảm khiến nơi ướt nóng đang bủa vây anh không kìm được mà run rẩy.

Dư Hoan bị Cao Yến đè len, không kìm được mà thở dốc khi khe th/ịt hút lấy anh như chết đói. Cô đong đưa người cố sức siết chặt anh.

D/ịch nhờn trơn ướt chảy ra từ nơi hai người kết hợp, nhanh chóng tưới ướt chân cả hai.

Cơ thể Dư Hoan càng run bạo hơn vì động tác kịch liệt, tấm lưng mịn màng dán vào vách tường không chịu nổi mà trượt xuống, bị bàn tay mạnh mẽ của Cao Yến ghì lại.

Tay anh dời từ eo Dư Hoan xuống mơn trớn mé đùi trong của cô, lúc cô cố rướn người nghênh đón anh thì anh cố ý đè nghiến khiến cô run rẩy dữ dội.

Đôi môi chứa những tiếng rên rỉ của cô cận kề anh trong gang tấc, từng tiếng nỉ non khiến bộ phận đang chôn trong người cô càng nóng cháy hơn.

Vật kia và niêm mạc ma sát không ngừng, khiến khoái cảm gia tăng gấp mười gấp trăm lần.

Rất nhanh sau đó, một luồng điện chạy dọc sống lưng Dư Hoan làm cô kích động đỏ hoe mắt, cánh tay đặt trên lưng Cao Yến vội siết chặt, bên trong thít lại theo phản xạ có điều kiện.

– Em không đứng nổi nữa… 

Cô run rẩy vịn tay lên bả vai anh nài xin.

Khe th/ịt ướt nóng không kìm được mà siết lấy, Cao Yến phải tốn bao công sức mới kiềm chế nổi ham muốn xuất khí, ghì lấy cơ thể đang tụt xuống của cô hỏi:

– Lại làm nũng nữa à?

Mắt anh sáng quắc lên, nhìn chằm chằm cô hỏi:

– Không phải em bảo nhớ anh lắm à?

Dư Hoan không trả lời, chỉ rướn người hôn anh. Bờ môi ấm áp của cô chạm vào trán anh, mắt anh, mũi và mặt anh, cuối cùng thân mật sượt qua môi anh.

Dai dẳng và tha thiết…

Cái miệng nhỏ bên dưới cũng thít chặt anh, kẹp hút anh, khiến anh gần như đánh mất lý trí.

Anh nghiến răng rút ra, bế cô lên giường. Ngay sau đó, bàn tay đặt trên eo cô chợt siết lại, rồi anh càng len vào sâu hơn, chiếm hữu hơn.

Anh đưa đẩy với biên độ lớn, khi rút ra chỉ để lại mỗi phần chóp ở trong, rồi lại đâm trọn cả cây vào, lần nào cũng xâm chiếm hoàn toàn.

Hành động của anh khiến Dư Hoan run lẩy bẩy, không nín nhịn nổi mà bật ra tiếng rên rỉ, khe th/ịt khít khao co thắt vì bị đè nghiến, cô không ngừng lắc lư vì bị anh vần vò hệt như con thuyền nhỏ dập dềnh trong mưa gió.

Vách trong bị mài đến đỏ ửng thỉnh thoảng lại tuột ra khi anh thoái lui, rồi bị đẩy ngược vào khi anh dấn tới.

Cảm giác căng trướng khiến cô không kìm được mà nỉ non và hổn hển, gọi tên anh đứt quãng.

Sau mấy lần vào sâu, anh trở người cô lại mà hôn mạnh bạo, ghìm lại nhịp thở dốc sắp không khống chế nổi, đè trên người cô, tiếp tục đưa cô lên đỉnh lần nữa.

Xong việc, Dư Hoan gối đầu lên thành bồn tắm, dưới gáy lót chiếc khăn lông, cơ thể rũ rượi ngâm trong nước như một đóa hoa nở rộ, ướt sũng mềm nhũn, mặc người trêu đùa.

Cao Yến đứng tắm dưới vòi hoa sen, những giọt nước không ngừng lăn xuống cơ bắp bóng loáng khiến Dư Hoan không khỏi nhớ lại đoạn phim anh từng gửi.

– Bao giờ anh về? 

Cô hỏi hòng dời sự chú ý.

– Chuyến bay 7 giờ sáng mai. 

Cao Yến tắt nước, thoa sữa tắm lên cơ thể trần trụi mà mỗi phân cơ bắp đều ẩn chứa sức mạnh của giống đực.

Dư Hoan dời mắt đi, cố gắng không liếc nhìn vật lủng lẳng giữa háng anh:

– Sớm vậy à?

– Ừ. 

Sữa tắm sệt trong tay Cao Yến, anh thoa lên vai, giải thích:

– Giữa trưa anh có hẹn đi ăn với đối tác.

– À… 

Dư Hoan nghẹn lời, bỗng nhiên không biết nói gì nữa.

Cao Yến quay đầu hỏi:

– Bây giờ em nói được chưa? Vì sao?

– Vì sao gì cơ?

– Vì sao lại khăng khăng muốn anh đến đây?

Cho dù hôm qua trong điện thoại Dư Hoan chẳng hề nói gì, nhưng sự khác thường của cô lại rõ mồn một.

Vì sao?

Cao Yến nhìn Dư Hoan, chờ cô trả lời.

Cuối cùng Dư Hoan thở dài hỏi:

– Thế… anh có thể giải đáp một thắc mắc của em trước được không?

– Được.

– Rốt cuộc quan hệ bây giờ của chúng ta là gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK