Dư Hoan gọi Thẩm Dật Lâm vào văn phòng hỏi.
– Dạ… Luật Hình sự ạ.
Cậu chàng đáp.
– Luật Hình sự?
Dư Hoan ngẩng lên khỏi bàn làm việc.
Cậu trai đứng đối diện cảm thấy bầu không khí thay đổi rõ rệt:
– Dạ, nhưng mà, em có nghiên cứu về luật thương mại. Để sớm lấy được bằng, em đã đăng ký rất nhiều môn chuyên ngành. Dạ… là thế đó ạ.
– Em thấy luật Thương mại thế nào?
– …
Chết máy.
– Chị đâu có phỏng vấn em.
Dư Hoan khẽ nhíu mày,
– Không cần để lại ấn tượng sâu đậm cho chị đâu.
– Dạ.
Thẩm Dật Lâm vỡ lẽ, tặc lưỡi nói:
– Thì em sợ chị không chịu nhận hướng dẫn em chứ còn sao.
– Em lẩm bẩm gì đó?
– Không ạ.
Cậu ta lắc đầu, đáp lại cô bằng một nụ cười.
Lúc cậu ta cười rộ, khóe mắt cong cong, hai má thấp thoáng lúm đồng tiền, đúng là dùng một khuôn mặt cô vốn quen thuộc để thể hiện những cảm xúc mà cô không quen tí nào.
– Đi thôi.
Dư Hoan ngẩn ra một lát rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bảo:
– Để chị dẫn em tới một nơi.
– Phòng hồ sơ ạ?
Thẩm Dật Lâm nhìn chữ ghi trên cửa.
– Ừ.
Dư Hoan đẩy cửa bước vào, nói:
– Đây là nơi em có thể sắp xếp hồ sơ, dữ liệu và bằng chứng nộp cho tòa mà luật sư yêu cầu vào ngày nhất định. Đến lúc đó chị sẽ bày em phải làm thế nào, nhưng bây giờ chị muốn chúng ta bắt đầu với một số công việc văn thư đơn giản trước. Chị muốn em soạn thảo hồ sơ vụ án, em có thể tham khảo hồ sơ cũ ở đây.
Dư Hoan lấy đại một bộ hồ sơ đưa cho cậu ta.
– Nghe có vẻ không khó.
Thẩm Dật Lâm hỏi:
– Giờ em bắt đầu luôn ạ?
– Ừ, chị đã gửi tài liệu qua hộp thư của em rồi, trước khi tan tầm em chuyển cho chị là được.
Dư Hoan gật đầu.
Hiệu suất của Thẩm Dật Lâm rất cao, mới hai tiếng sau đã chỉnh lý xong một bộ hồ sơ nộp cho Dư Hoan.
Có điều khi sắp đến giờ tan tầm, cậu ta bỗng đứng trước văn phòng cô gõ cửa với ánh mắt áy náy và đầu tóc rối bù, khiến cô lập tức linh tính có chuyện không hay.
– Có chuyện gì thế?
– Em cần một bản danh sách phân loại hồ sơ dữ liệu của phòng hồ sơ ạ.
Dư Hoan nhìn cậu ta bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc:
– Em định làm gì?
– Em…
Thẩm Dật Lâm ngập ngừng.
Dư Hoan lướt qua cậu ta, lao ngay đến phòng hồ sơ. Đứng ngoài cửa nhìn vào, cô đã thấy kệ trống không, mà dưới đất lại bày la liệt hồ sơ.
– Rốt cuộc em đã làm gì?
Dư Hoan hỏi.
– Chẳng phải chị bảo nếu em rảnh thì dọn dẹp những hồ sơ cũ, bỏ vào kệ mới à…
Thẩm Dật Lâm giải thích:
– Em cứ nghĩ nếu em sắp xếp lại đống hồ sơ đó theo bảng chữ cái thì sẽ dễ dàng tìm thấy hồ sơ cũ hơn, nhưng sau khi em lôi hết ra mới phát hiện em đã làm rối tung lên…
Cậu ta chỉ tay xuống đất.
Dư Hoan đau đầu đỡ trán, may mà giờ này hầu hết luật sư đã về rồi. Cô thở hắt ra:
– Ừm, chị biết rồi, để chị đi lấy bản danh sách, lát nữa chị với em cùng nhau sắp xếp lại đống hồ sơ này lại lần nữa, càng nhanh càng tốt.
– Chị cứ đưa bản danh sách cho em là được rồi ạ, để em tự…
– Một mình em làm phải mất bao lâu mới xong?
Dư Hoan lườm cậu ta, hỏi:
– Nếu sáng mai có người tới tìm hồ sơ thì sao đây?
– Em…
Thẩm Dật Lâm còn định nói gì nữa.
Dư Hoan cướp lời cậu ta:
– Mau phân loại hồ sơ đi, để chị đi lấy bản danh sách.
Sau khi Dư Hoan cầm bản danh sách về, hai người bắt đầu xem xét hồ sơ, chiếu theo danh sách mà xếp lên kệ.
Hồ sơ thật sự quá nhiều, chẳng bao lâu Thẩm Dật Lâm đã ngồi luôn xuống sàn nhà.
…
– Chỗ này xếp theo chữ A trước…
Cậu ta vừa đối chiếu danh sách vừa tìm hồ sơ ôm vào lòng.
Dư Hoan mặc váy không tiện ngồi bệt, đành cứ đi giày cao gót mà khó khăn ngồi xổm xuống. Thẩm Dật Lâm thấy thế bèn nói,
– Hay là chị đọc tên hồ sơ để em tìm, sau đó em đưa chị bỏ lên kệ nhé.
Cậu ta giơ tờ danh sách ra rồi hất cằm với cô, ý bảo sau lưng cô có cái ghế.
Dư Hoan thấy cậu ta kiên trì giơ tay thì nhận lấy tờ danh sách, đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Hai người tất bật suốt hai tiếng, cuối cùng chồng hồ sơ cũng vơi một nửa.
Lúc này đã qua giờ tan tầm từ lâu, ngoài trời tối mịt, mấy tòa nhà cao tầng gần đó đều lên đèn rực rỡ.
Dư Hoan thấy cần phải tăng ca, bèn móc điện thoại ra gọi cơm hộp, vừa ấn nút mở thì thấy có tin nhắn đến, là Cao Yến gửi hỏi: “Tối nay em có kế hoạch gì không?”
Ầy.
“Đáng lẽ có.”
Dư Hoan hồi âm, chụp mớ hồ sơ hỗn độn dưới đất rồi nhắn tiếp: “Nhờ phúc cháu anh mà em đang phải tăng ca đây này.”
“Dật Lâm gây rắc rối à?” Dường như chỉ một giây sau, bên kia đã nhắn lại.
“Cũng không tính là rắc rối, chỉ làm rối tung hồ sơ thôi.” Dư Hoan tiếp tục trả lời, đợi một lại không thấy bên kia nhắn nữa.
Thẩm Dật Lâm bỗng ngẩng lên hỏi:
– Bạn trai ạ?
– Hả?
Dư Hoan ngơ ngác.
– Em thấy chị nhìn chằm chằm điện thoại.
Thẩm Dật Lâm hỏi lại:
– Bạn trai chị nhắn à?
– Không phải, là tin nhắn của một người bạn thôi.
Dư Hoan ấn mở ứng dụng đặt cơm, nói:
– Với tốc độ này thì chắc mình phải tăng ca thêm lát nữa, chị gọi cơm hộp đây, em muốn ăn gì?
– Cơm hộp ạ…
Thẩm Dật Lâm liếc nhìn màn hình, đáp:
– Gì cũng được ạ.
Hai người lại bận bịu thêm hơn một tiếng nữa, đến gần chín giờ cuối cùng cũng phân loại hồ sơ xong xuôi.
Điện thoại Dư Hoan đã hết pin, lúc lên xe cắm sạc, khởi động máy cô mới thấy có hai tin nhắn chưa đọc.
Một cái là tin nhắn chuyển khoản của Thẩm Dật Lâm, ghi chú là bữa tối. Dư Hoan nhắn lại không cần, sau đó mới ấn mở tin nhắn chưa đọc còn lại.
Là tin nhắn của Cao Yến, gửi từ ba tiếng trước, hỏi cô: “Kế hoạch ban đầu của em là gì?”
“Học bơi.” Dư Hoan trả lời.
Mới đó mà điện thoại lại rung: “Xong việc rồi à?”
Dư Hoan: “Ừm.”
Cao Yến: “Còn tính đi bơi không?”
Giờ này phòng tập sắp đóng cửa rồi. Hơn nữa cô vẫn chưa biết bơi, nếu không có huấn luyện viên thì chỉ biết khua khoắng loạn xạ.
“Không kịp.” Dư Hoan nhắn.
Tin nhắn hồi âm của Cao Yến tới rất nhanh: “Tới nhà anh tập đi.”