Dư Hoan uống hết ly cuối với Thẩm Dật Lâm là bắt đầu thấy choáng váng phải lấy tay đỡ đầu.
Điện thoại bỗng rung, màn hình hiển thị người gọi đến chính là kẻ đầu sỏ gây tội.
Sao anh lại gọi cho cô đúng lúc này?
Ngoài chuyện công việc, bình thường hai người không gọi điện thoại cho nhau. Dư Hoan sửng sốt nhìn màn hình hai giây mới nghe máy. Đầu dây bên kia vọng tới giọng nói quen thuộc của Cao Yến:
– Dật Lâm có ở cùng em không?
– Dật Lâm ạ…
Dư Hoan dịu giọng xuống, vỗ người bên cạnh,
– Cậu em kiếm em này.
Cô vừa dời điện thoại ra khỏi tai là tiếng đám đông náo nhiệt và nhạc nhẽo xập xình đã xuyên qua loa truyền tới tai người ở đầu dây bên kia.
Cao Yến không khỏi nhíu mày:
– Bọn em đang ở đâu?
Nửa tiếng sau, Cao Yến đi vào quán bar mà Dư Hoan và Thẩm Dật Lâm tới.
Tiếng nhạc ồn ào, đám đông nhốn nháo, tiếng ly rượu cụng nhau và tiếng hú hét mất kiểm soát vang vọng khắp nơi.
Anh cố sức rẽ đám người ra, có người còn không biết điều cọ vào người anh. Khó khăn lắm anh mới băng qua sàn nhảy, cuối cùng tìm thấy Dư Hoan và Thẩm Dật Lâm ở băng ghế bên hông sân khấu.
Mặt Dư Hoan đỏ ửng, dựa vào thành ghế, nhíu mày như đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên cạnh cô, Thẩm Dật Lâm nằm nhoài bên chân cô, gối đầu lên mu bàn tay cô đặt trên ghế, trông có vẻ đã ngủ say.
– Dậy đi…
Cao Yến đi tới vỗ mặt Thẩm Dật Lâm.
– Cậu ạ?
Thẩm Dật Lâm mơ màng mở mắt ra, hỏi:
– Sao cậu lại tới đây?
– Mẹ cháu gọi cho cháu suốt cả tối không được, cuối cùng tìm đến tận chỗ cậu, cháu nói xem tại sao?
Cao Yến gắt.
– Dạ…
Thẩm Dật Lâm vội vàng tìm điện thoại, thắc mắc:
– Ơ, điện thoại của cháu đâu rồi?
Rõ ràng điện thoại đang ở trong tay cậu ta mà còn tìm khắp nơi.
Dư Hoan tròn mắt nhìn cảnh ấy, không nín nổi cười.
– Rốt cuộc nó đã uống bao nhiêu vậy?
Cao Yến nhíu mày.
– …
Dư Hoan nhìn cái bàn đã được dọn sạch, đáp:
– Cũng không nhiều lắm, chắc nửa phần combo?
– Em uống nửa còn lại à?
Cao Yến ngoảnh lại nhìn cô.
Dù giác quan không nhạy bén lắm vì đang say, Dư Hoan vẫn nghe ra giọng anh khác hẳn ngày thường.
Cao Yến dìu Thẩm Dật Lâm ra khỏi quán bar.
Xe anh đậu cách đó không xa, là một chiếc Cadillac màu đen, thân xe lượn một đường mượt mà, logo hình chữ V vẫn sáng lóa dưới ánh đèn leo lét.
Tuy Thẩm Dật Lâm đã váng vất nhưng vẫn nhận ra xe cậu mình, giơ tay mở cửa sau xe ra.
– Cháu ngồi ghế trước đi.
Cao Yến nói.
– Dạ.
Thẩm Dật Lâm đành phải đóng cửa xe phía sau lại.
Tài xế thấy Thẩm Dật Lâm say thì vội vàng chạy ra đỡ lấy cậu ta từ tay Cao Yến, mở cửa ghế phụ ra.
Đợi Thẩm Dật Lâm lên xe, Dư Hoan mới trả chiếc túi nãy giờ vẫn luôn cầm hộ lại cho cậu ta. Thẩm Dật Lâm thò đầu ra khỏi cửa xe nói,
– Luật sư Dư, chị cũng lên xe đi, để bọn em đưa chị về.
Rốt cuộc cậu ta có say không thế?
Dư Hoan đang do dự thì Cao Yến đang mở cửa xe cho cô:
– Lên xe đi.
Dư Hoan cúi người chui vào ghế sau.
– Luật sư Dư, cô ở đâu ạ?
Vừa vào đã nghe tài xế hỏi.
Cô báo địa chỉ tòa nhà mình.
– Cũng không xa lắm.
Tài xế lặp lại địa chỉ một lần, bảo:
– Thế thì để tôi đưa cô về trước, sau đó chạy từ khu nhà cô ra đường XX để đưa cậu Thẩm về nhà…
Ông ta tính toán lộ trình.
Bỗng nhiên Cao Yến vừa chui vào từ cửa bên kia đã ngắt lời ông ngay:
– Chú Chu, chúng ta đưa Dật Lâm về nhà trước.