Dư Hoan đứng trong cửa hàng cao cấp, nhìn sang người đàn ông đứng cạnh hỏi.
Sau khi hai người hẹn hò được gần ba tháng thì đến sinh nhật của Cao Yến.
Trước kia lúc còn là bạn tình, mấy thứ như quà cáp có phần vượt quá giới hạn, giờ cuối cùng cũng chính thức hẹn hò nên Dư Hoan quyết định tặng Cao Yến món gì đó.
– Anh không thiếu gì cả.
Cao Yến lắc đầu.
Giọng điệu y như bình thường khiến Dư Hoan thấy khó xử.
Đúng là anh không thiếu gì thật.
Ăn ở đi lại đều có trợ lý đời sống và tài xế lo liệu.
Trang phục theo mùa thì được nhân viên nhãn hàng phối giúp, bao gồm cả cà vạt và măng sét.
Vả lại, nói thật ra thì tặng cà vạt cứ như có ý muốn trói buộc đối phương, mà măng sét thì lại bèo bọt quá.
Còn đồng hồ loại rẻ không phù hợp với thân phận của anh, mà đắt cô lại chẳng kham nổi.
Cô suy đi tính lại mãi mà chẳng biết tặng gì.
– Sắp đến sinh nhật cậu em rồi, em nói xem chị nên tặng gì cho anh ấy đây?
May mà bên cạnh còn có Thẩm Dật Lâm, Dư Hoan bèn nhờ cậu ta làm quân sư.
– Quà ấy ạ? Em cũng đang đau đầu vì chuyện này.
Thẩm Dật Lâm cũng khó xử y như Dư Hoan.
Lúc trước cậu ta vẫn còn đi học, tặng quà Cao Yến cũng không nhận, canh đúng ngày chúc mừng vài câu là được.
Năm nay cậu ta đã đi làm, hơn nữa còn là sinh nhật 30 tuổi của Cao Yến, phận làm cháu mà không tỏ vẻ một chút thì không hay lắm.
– Chị thấy cậu em thiếu gì ạ?
Thẩm Dật Lâm hỏi.
– …
Dư Hoan câm nín.
Cô nhờ cậu ta giúp đỡ, sao cuối cùng lại thành cô chỉ vẽ cho cậu ta.
– Thế đám bạn gái cũ của cậu em thì sao? Bọn họ tặng gì?
Chẳng hiểu sao mà Dư Hoan bỗng thốt ra câu này.
– Bạn gái cũ thì em chỉ biết mỗi chị Phi Phi thôi, tặng gì à…
Thẩm Dật Lâm đảo mắt cố nhớ hồi lâu, nói:
– Em nhớ ra rồi, em nhớ hồi em mới sang Mỹ, chị Phi Phi từng nhờ em tìm hộ hai cuốn sách, tên gì thì em quên rồi, em chỉ nhớ là có liên quan đến kiến trúc. Chị ấy nhờ em tìm hộ bản tiếng Anh, bảo là để tặng cho cậu, nghe nói cậu thích lắm.
Cao Yến học Kiến trúc.
Bình thường đi đường mà bắt gặp kiến trúc nào độc đáo là anh luôn thích dùng ánh mắt chuyên môn quan sát kỹ lưỡng.
Quà của Lăng Phi đúng là có lòng thật.
Dư Hoan nhớ lời Thẩm Dật Lâm nên lúc đi ngang thư phòng không kìm được mà quẹo vào.
Thư phòng rất lớn.
Sau bàn làm việc là kệ sách chiếm trọn bức tường, có đủ thể loại: Quản trị học, pháp luật, hồi ký danh nhân, tâm lý học, vài danh tác ít người biết…
Theo Cao Yến nói thì đa số là do trợ lý mua làm đồ trang trí lúc trang trí nhà, chứ một người cả ngày đều kín lịch làm việc như anh thì khó mà có thời gian rảnh ngồi xuống đọc một cuốn sách.
Trong rừng sách bạt ngàn ấy, Dư Hoan không nhìn thấy cuốn ngoại văn nào, nhưng lại bất ngờ trông thấy cuốn album ghi chú là
– Ảnh chụp tập thể lớp 9 khóa 08 trường THPT F.
Album để trên kệ khá cao.
Dư Hoan kiễng chân với, gạt cuốn album xuống đất, rơi ra một phong thư.
Rìa phong thư đã ố vàng…
Không hề có con dấu bưu điện và thông tin gửi nhận.
Phong thư nhẹ bẫng, Dư Hoan kẹp nó giữa ngón trỏ và ngón cái kéo một đường, đoán bên trong chắc là một bức thư.
Là bức thư quan trọng à?
Phong thư không dán kín, để hờ cứ như dụ người ta mở ra xem.
Dư Hoan không kìm được mà mở ra, bên trong là một bức thư được gấp làm đôi.
Vì bị bọc kín suốt bao năm nên chất giấy đã hơi xuống cấp, nét chữ thanh mảnh viết bằng mực xanh cũng hơi phai màu, nhưng nếu cố thì vẫn đọc được trên ấy viết gì.
“Cao Yến thân mến,
Đây là lần thứ tư trong tuần này, cũng là lần thứ mười hai dạo gần đây em nhớ anh. Mỗi khi đến gần anh, tim em lại không kìm được mà đập nhanh, ngay cả tay cũng run lên, tình yêu tràn ngập cõi lòng và tâm trí em.
Cuối cùng thì em cũng không nín nhịn nổi mà lấy hết can đảm viết bức thư này cho anh.”
Đoạn mở đầu này có vẻ quen quen.
Dư Hoan nhìn kỹ lại, quả nhiên… đây là bức thư tình hồi xưa cô viết.
Sao anh lại giữ bức thư tình này?
Chữ viết hồi xưa và bây giờ của cô hơi khác nhau.
Anh biết là cô viết ư? Thẩm Dật Lâm nói cho anh hay?
Nhưng nếu anh không cố ý giữ lại bức thư tình này thì dẫu Thẩm Dật Lâm có kể anh nghe thì anh cũng đâu có cách nào tìm thấy nó.
Chắc chắn là anh đã giữ nó ngay từ đầu.
Còn vì sao lại giữ, là có cảm tình với người đưa thư thuở ấy à?
Hẳn là có cảm tình thật, nếu không cũng sẽ không đồng ý gặp mặt người ta, nhưng sao sau đó họ lại không hẹn hò nhỉ?
Hoặc anh giữ lại bức thư này chẳng qua để kỷ niệm quãng đời thanh xuân.
Lòng dạ Dư Hoan bỗng rối bời vì bức thư tình bỗng dưng xuất hiện này. Đến tối, lúc thân mật với Cao Yến, cô có phần lơ là.
Cao Yến nhận ra cô chiếu lệ hôn lại mình thì hỏi:
– Dạo này em gặp rắc rối trong công việc à?
– Đâu có.
– Thế thì chuyện gì?
– Em…
Dư Hoan ngập ngừng,
– Thôi.
Cao Yến nói:
– Bất kể là chuyện gì cũng có thể nói với anh.
Ánh mắt anh nghiêm túc kiên định, nhưng vẫn dịu dàng như bình thường.
– Rốt cuộc anh thích em ở điểm gì?
Cuối cùng Dư Hoan vẫn không nín nổi mà hỏi, cân nhắc một lúc rồi bồi thêm:
– Ý em là anh từng quen nhiều bạn gái như vậy… Em… xem như đặc biệt với anh à? Anh nghiêm túc à?
Dư Hoan không phải là chưa yêu ai bao giờ.
Dù trong thời gian qua, mọi biểu hiện của Cao Yến đều chứng tỏ anh là một người bạn trai siêu chuẩn mực, cũng đối tốt với cô miễn bàn.
Thậm chí lúc hỏi câu đó, cô còn tự cảm thấy mình có chút cành cao.
Nhưng anh là Cao Yến cơ mà, là người mà kể từ hồi học cấp Ba cô đã phải ngước mắt lên nhìn.
Cô cũng sẽ sợ, sợ mình chẳng có gì đặc biệt với anh, sợ có ngày anh chán mình.
Sợ cô rồi cũng gia nhập đội ngũ bạn gái cũ đông đảo của anh.
Cao Yến nhìn ra nỗi sầu lo trong mắt cô, khẽ nhíu mày hỏi:
– Ai bảo anh từng có rất nhiều bạn gái cũ?
– Em là cô bạn gái thứ hai mà anh hẹn hò một cách nghiêm túc đấy. Còn nếu em hỏi anh có nghiêm túc hay không thì…
Đôi mày Cao Yến nhíu chặt, rồi chợt giãn ra khi anh nói:
– Em đợi anh một chút.
Dứt lời, anh đứng dậy đi, chẳng bao lâu sau đã cầm một chiếc hộp về, là một chiếc hộp nhỏ bọc nhung.
– Gì thế?
– Đây là quà sinh nhật năm nay của anh.
–?
Nhỏ thế này nhìn kiểu gì cũng chỉ đựng vừa nhẫn hoặc bông tai.
Dưới cái nhìn thắc mắc của Dư Hoan, Cao Yến bổ sung:
– Mẹ Thẩm Dật Lâm hỏi năm nay anh thích quà gì, anh nói anh đang quen bạn gái, thế là chị ấy thiết kế món này giúp anh…
Nói xong, anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Chất liệu bạch kim, viên kim cương chính giữa là kiểu sáu cạnh truyền thống, xung quanh là những viên kim cương nhỏ mấp mô lên xuống trông rất thú vị, cùng viên chính giữa phản chiếu lẫn nhau trông như trời sao rực rỡ.
– Chiếc nhẫn này có tên là Ngân Hà.
Cao Yến kéo tay cô, ngắm nghía đủ mọi góc độ một lúc rồi hỏi:
– Kích cỡ rất vừa vặn, em có thích kiểu này không?
– Thích.
Dư Hoan ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, nói:
– Nhưng, thế này nhanh quá…
– Đúng là nhanh thật.
Cao Yến gật đầu, bảo:
– Anh vốn định chờ thêm mấy tháng nữa, tìm một dịp thích hợp, đưa em đi ăn bữa tối dưới ánh nến, sau đó quỳ xuống cầu hôn em. Nhưng em lại hỏi anh có nghiêm túc không, anh nghĩ đây là chứng cứ có sức thuyết phục nhất.
– Thế rốt cuộc là có chuyện gì?
– Không có gì, do em cả nghĩ thôi.
Dư Hoan nói, bị Cao Yến nhìn chòng chọc đành giải thích vắn tắt:
– Chẳng phải sắp đến sinh nhật anh à, em chẳng biết tặng quà gì nên đã hỏi Thẩm Dật Lâm. Cậu ấy bảo anh rất thích hai cuốn sách tiếng Anh mà bạn gái cũ tặng nên em muốn xem một chút, không ngờ chưa tìm được sách mà lại tìm được một bức thư tình…
– Thư tình?
Cao Yến kéo Dư Hoan đứng dậy, tới thư phòng tìm bức thư kia,
– Em bảo bức này à?
– Ừm.
Dư Hoan gật đầu.
– Nên em ghen?
Cao Yến lại hỏi.
Dư Hoan im lặng.
Cao Yến kéo cô ngồi xuống một bên sô pha:
– Hai cuốn sách mà Lăng Phi tặng chả mấy hữu dụng với anh nên anh đưa cho Sở Hạ rồi, là chồng của Lương Thi Vận em gặp trong đám cưới lần trước ấy. Còn bức thư tình này, sở dĩ anh vẫn còn giữ…
Cao Yến lấy bức thư ra:
– Chẳng phải do em viết à?
– Anh biết rồi?!
Dư Hoan hỏi:
– Dật Lâm nói cho anh sao?
– Liên quan gì tới Thẩm Dật Lâm? Em kể cho nó nghe à?
Ánh mắt Cao Yến từ từ hiện vẻ nguy hiểm.
Dư Hoan phát hiện mình nói hớ, vội quay lại chủ đề chính,
– Thế làm sao anh biết?
– Biết lâu rồi.
Cao Yến kể:
– Em có nhớ lần trước em hỏi anh thích em từ bao giờ không? Về sau anh cứ quên nói cho em, thật ra từ hồi cấp Ba anh đã để ý em rồi.
Cao Yến bắt đầu kể lại câu chuyện bằng góc nhìn của mình.
Anh ngồi trên sô pha, ôm Dư Hoan vào lòng, dùng giọng thủ thỉ, thong thả mà cuốn hút chậm rãi kể lại chuyện ngày xưa.
Bàn tay ôm eo Dư Hoan nhẹ nhàng vuốt ve, môi dán sát tai cô, hễ nói một câu là môi lại khẽ chạm vào má cô một cái.
Những chi tiết anh trần thuật tỉ mỉ đến độ khiến Dư Hoan sướng muốn nhảy cẫng lên.
Cô nghe giọng nói gợi cảm của anh, ngửi mùi hương độc nhất của anh, nhũ hoa dần dà cứng lại dưới sự mơn trớn dịu nhẹ, mà bên dưới cũng ướt theo.
Đến khi anh kể xong, cô ngoảnh lại nhìn anh, rồi bợ lấy mặt anh mà hôn.
Anh thôi nói, đưa tay ra sau gáy cô, luồn ngón tay vào tóc cô, trả lại cô một nụ hôn mãnh liệt.
Khi chiếc hôn dài kết thúc, anh vuốt ve lưng và vai cô hỏi:
– Còn muốn hỏi gì không?
Dư Hoan lắc đầu.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang đặt trên lưng cô từ từ mò vào trong váy ngủ cô.
Chất nhờn trong suốt dính dấp nơi ấy đã làm ẩm chiếc quần lót từ lâu.
Anh cởi lớp đồ vướng víu kia ra, rụt tay về, đỡ dục vọng đã đứng thẳng căng đau của mình kề sát háng cô.
Cô vịn vai anh từ từ ngồi xuống.
Lúc hai cánh môi hồng bị q/uy đ/ầu của anh từ từ nong ra, cô cảm nhận rõ mồn một sự nóng bỏng và thô cứng của vật kia. Bỗng người bên dưới cắn nhẹ tai cô:
– Giờ đến lượt anh hỏi?
– Vì sao lại viết thư tình hộ người khác?
Cao Yến hỏi, ôm Dư Hoan để cố định cơ thể cô, hơi hẩy người lên để vào sâu hơn một chút.
– …
Dư Hoan không đáp.
– Sao nào?
Cao Yến lại nhấn vào.
Cảm giác tê dại mà rõ nét lan từ vùng riêng tư ra khắp người, khiến da đầu cô cũng tê dại, thậm chí còn chẳng soạn nổi lời dối gạt, đành kể đúng sự thật:
– Bạn kia đến nhờ em giúp, thế là em giúp…
– Giúp? Thế có nhận tiền của người ta không?
– …
Sao gì anh cũng biết thế! Câu này biết trả lời kiểu gì được?
Mặt Dư Hoan nóng cháy, ngửa đầu bật ra tiếng rên rỉ vì không kìm nổi nữa.
– Lúc viết em đã nghĩ gì?
Cao Yến đổi một câu hỏi khác, dán môi lên cổ cô, hôn nhè nhẹ rồi liếm láp yết hầu không nhô lên của cô.
Dư Hoan càng rên lớn tiếng hơn, ngửa đầu ra sau chẳng biết nên trả lời thế nào, bỗng thấy anh nhặt bức thư lên, mở ra đọc.
– Cao Yến thân mến,
Đây là lần thứ tư trong tuần này, cũng là lần thứ mười hai dạo gần đây em nhớ anh. Mỗi khi đến gần anh, tim em lại không kìm được mà đập nhanh, ngay cả tay cũng run lên, tình yêu tràn ngập cõi lòng và tâm trí em.
Cuối cùng thì em cũng không nín nhịn nổi mà lấy hết can đảm viết bức thư này cho anh.
Có lẽ anh sẽ không chẳng muốn biết em si mê anh từ bao giờ, tựa như vì sao lấp lánh nào để ý đến hạt bụi dưới đất. Nhưng hàng triệu năm về sau, khi các hằng tinh va chạm, chúng ta đều chỉ là bụi sao.
Xin cho phép em đi vào chủ đề chính.
Em thích anh…
Anh khẽ nhấp vào, bàn tay đang bợ mông cô khẽ nhéo một cái, hỏi:
– Đoạn sau là gì?
Dư Hoan không trả lời.
Anh khuynh người về trước, dời môi khỏi cổ cô. Cách lớp vải lụa mỏng manh, anh ngậm lấy nhũ hoa nhô lên của cô, dùng chiếc lưỡi linh hoạt trêu đùa nó, liếm nơi ấy ướt dầm dề một mảng.
Anh vừa tra tấn bầu ngực cô, vừa luồn tay xuống tách đùi cô ra, dùng ngón cái rẽ cấm địa ẩm ướt ra để mân mê hạt châu đã sung huyết.
– Đoạn sau là gì?
Cao Yến dùng giọng dụ dỗ hỏi.
Dù đang trêu đùa cô, nhưng toàn thân anh lại tản mát sự hấp dẫn và gợi cảm khó lòng chối từ.
Dư Hoan nhớ lại nội dung bức thư mình đọc qua lúc sáng.
Dù ngày xưa vì được người ta nhờ vả nên cô đã viết nhiều lời ngon tiếng ngọt rất sến súa và lố bịch, nhưng trong ấy cũng chứa đựng một phần cảm xúc chân thành của cô thuở đó.
Cô không cần gắng nhớ vẫn đọc tiếp được:
– Em thích anh.
– Thích dáng vẻ chói ngời lấp lánh của anh, thích anh ưu tú mà vẫn khiêm tốn bao dung, thích giọng nói êm tai của anh, thích anh luôn vững vàng đối mặt với sóng gió.
Cô mới đọc có hai câu đã cảm thấy vật bên dưới phình to thêm một cỡ, phần chóp còn phấn khích đè nghiến bên trong cô.
Thô dài, cứng rắn, thậm chí cứng đến độ gân xanh chực nổ tung.
– Tiếp đi.
Cao Yến nói, ghì mạnh mông cô xuống để cây hàng thô to chạm tới chỗ sâu nhất trong cô.
Vật cứng nhè nhẹ cọ vào vách trong, nhịp độ len vào rút ra dày đặc mạnh mẽ khiến bụng cô co thắt từng hồi một.
– A… Ưm…
Dư Hoan vừa thôi đọc thì tiếng ngâm yêu kiều đã bật ra, đành lắp bắp đọc tiếp:
– Có rất nhiều lý do để lý giải vì sao lại có nhiều người yêu mến và ngưỡng mộ anh như thế. Nhưng dù có nhiều lý do thế nào chăng nữa cũng không tả hết được sự đặc biệt của anh.
– Em vẫn nhớ như in lần đầu trông thấy anh, anh mặc chiếc áo thun trắng, dáng người dỏng cao, đôi mắt đón ánh mặt trời hun hút như hồ nước lặng, mà cũng như ngân hà chói lòa…
Ký ức xa xăm bỗng ùa về, giọng Dư Hoan bất giác diễn cảm hơn hẳn.
Cô lim dim mắt, trong lúc đọc thì cúi đầu nhìn người đàn ông bên dưới.
Nét mặt anh không hề bình thản, đôi mắt sâu vì cô mà trào dâng dục vọng hừng hực, cường độ bên dưới cũng từ từ tăng lên.
Lép nhép…
Va chạm dần tạo ra tiếng nước.
Phần tiếp xúc cơ thể của hai người ướt lênh láng. D/ịch nhờn trong suốt lan tràn, dây ra quần áo và da th/ịt họ, phát ra tiếng động d/âmdật.
– Trong hết thảy điều em chứng kiến và nếm trải thì anh còn quý giá hơn bất cứ hằng tinh nào trong vũ trụ bao la.
Khi em viết những lời này.
Thời gian bỗng chững lại dưới ngòi bút em, và hình bóng anh bắt đầu tràn ngập tâm trí em.
Rực rỡ, phấn chấn.
Em như bị thiêu cháy.
Lại như được chữa lành.
…
Dư Hoan vẫn đọc tiếp, khi trầm khi bổng.
Cao Yến ráo riết đuổi theo ánh mắt cô, thi thoảng lại phối hợp với nội dung cô đọc mà dồn thêm sức.
Có nhiều lần anh khiến Dư Hoan phải thét chói tai thở hổn hển, gắng sức điều hòa nhịp thở mới đọc tiếp được.
Vật thô to kia ra vào chẳng biết mệt mỏi.
Mỗi lần tiến vào đều như muốn nhét luôn hai túi căng phồng bên dưới vào.
Mỗi lần rời khỏi đều kéo cả phần th/ịt non đỏ hỏn ra ngoài mép khe không khép nổi.
Cao Yến không ngừng ra sức thâm nhập và chiếm hữu Dư Hoan.
Mắt Dư Hoan mờ đi, khép mở đôi môi, tay vẫn vịn lấy vai anh, nhanh chóng đến bên bờ thăng hoa.
– Có điều bức thư không thể truyền tải đủ đầy tình cảm của em. Nếu có thể, em mong…
– Mong… Ưm… Em không chịu được nữa…
Cô sung sướng đến độ chảy nước mắt, giọng đọc bắt đầu lẫn tiếng thở gấp, vùi mặt bên tai anh hỏi:
– Thôi đọc có được không?
Đáp lại cô là sự đưa đẩy càng mạnh bạo hơn vừa rồi.
Dư Hoan bị anh giã dập đến rủn hai chân, giọng gấp hẳn lên, muốn đọc nhanh cho xong đoạn cuối.
– Em mong sau khi gặp… sau khi gặp sẽ tả lại cảm xúc này tỉ mỉ cho anh hay… để chính mắt trông thấy phản ứng của anh… để tận tai nghe được hồi đáp của anh…
Ngay lúc đó, cơn cực khoái bỗng đánh úp khiến cô gần như choáng váng.
Cô chưa kịp đọc xong thì bên dưới đã không kìm nổi mà co thắt, đùi cũng bắt đầu run lẩy bẩy, ngón chân quắp lại.
– Cao Yến…
Cô không nhịn nổi mà nức nở gọi tên người bên dưới, chới với cố bắt lấy lưng anh.
Anh đẩy nhanh tốc độ, vật thô cứng nóng bỏng vào sâu đến tận cùng, tàn nhẫn đè nghiến điểm nhạy cảm của cô, không ngừng cọ xát cô.
– A…
Cuối cùng, cô bật khóc đứt quãng.
Anh lại đâm mạnh hai lần, trước khi cô bùng nổ thì đuổi kịp, cùng cô lên đỉnh Vu Sơn.
Hai cơ thể mướt mát mồ hôi ôm ghì lấy nhau.
Trong cơn đê mê, Dư Hoan cảm thấy tầm mắt và não bộ mình đều rỗng tuếch, còn tay mình bị nắm chặt.
Trán nhồn nhột, là Cao Yến hôn lên mồ hôi của cô. Sau đó anh dùng giọng dịu dàng đáp lại lời thổ lộ vừa rồi của cô:
– Anh yêu em.