Thấy cô cuối cùng cũng không khóc nữa, anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô khóc anh thật sự rầu rĩ, nhưng anh không muốn nói những lời trái lương tâm như sẽ thả cô đi, anh không làm được. Anh nằm xuống sau lưng cô, luồn tay từ eo lần mò đến bầu ngực xoa nhẹ, nhỏ giọng hỏi cô, “A Kiều, em ở lại đây đi, em muốn gì tôi cũng sẽ tìm đủ mọi cách để cho em, ngày tháng còn dài mà. Tôi sẽ không làm khổ em.” Tôi thích em.
Đúng vậy, anh thích cô, thích từ cái nhìn đầu tiên, khoảnh khắc đó anh như đã ăn trúng quả mơ chua vậy, lòng ngực tê dại nóng nóng, ê ẩm ngọt ngào. Không biết tại sao anh lại vui đến thế, loại niềm vui mãnh liệt khó giải thích đến mức dao động cả tâm trí anh, chỉ muốn đưa cô về nhà thật nhanh, thậm chí anh còn nghĩ đến tương lai sau này của hai người.
Dù cô có làm loạn đến mức nào, anh cũng không hề mất kiên nhẫn, anh có thể đoán được trước kia cô rất khá giả, mà nhà anh thì nghèo, cô không thích là chuyện bình thường. Anh chỉ cần đối xử tốt với cô, rồi A Kiều sẽ chấp nhận thôi. Cô quá sạch sẽ, khí chất chốn thành thị của cô làm anh xấu hổ nhiều lúc muốn chùn bước, nên thời điểm ‘làm’ cùng cô, anh hoàn toàn dùng hết sức tiến vào bên trong, để xác nhận là cô đang ở đây, vẫn luôn ở đây.
Anh cảm thấy bản thân như bùn đất luôn bị người ta giẫm đạp, đê tiện đến mức có cũng được không cũng chẳng sao, còn cô thì khác, cô là khóm mây trắng xinh đẹp tự do tự tại trên bầu trời trong, vĩnh viễn không nhiễm chút bụi trần. Hai người cứ thế gặp nhau, thậm chí nhiều lúc anh nghĩ đối phương thật sự tồn tại ư? Nhưng một khi anh đã gặp được, anh sẽ liều mạng để có được cô. Đến lúc đã có được rồi, lòng anh vẫn trống rỗng, không bớt lo lắng tí nào, chắc là vì khát vọng chạy trốn của cô quá lớn so với quyết tâm muốn giữ cô lại của anh. Tương lai, họ sẽ tiếp tục giằng co, ai thắng thì được như ý, ai thua thì thất bại thảm hại.
Trần Kiều nhắm mắt lại, cười nhạo những lời thổ lộ rẻ rúng của anh, “Tôi cùng bạn trai đã bàn đến chuyện kết hôn rồi, còn tính toán hôn lễ sẽ chuẩn bị những gì, lên kế hoạch ra nước ngoài chụp ảnh cưới, hưởng tuần trăng mật tại Đức, tôi thích nơi đó vì nơi đó rất lãng mạn…” Lúc cô nói những lời này chỉ thuận miệng nhắc, nhưng giờ cô lại nói vô cùng rõ ràng, “Tôi thích anh ấy, anh ấy ưu tú đẹp trai, là người trong mộng của rất nhiều nữ sinh trong trường, biết đàn dương cầm, trước kia còn sáng tác một khúc nhạc tặng tôi, bạn cùng phòng tôi đều rất ngưỡng mộ tôi…” Nhưng mà, họ vẫn chưa làm được gì cả.
Lý Tồn Căn siết chặt vòng tay, sợ khi thả lỏng cô sẽ giống như cát trôi vậy, nhưng thật ra anh đâu biết giữ càng chặt lại càng dễ mất đi. Phía sau cổ cô có luồng hô hấp nóng bỏng thổi cùng những nụ hôn lộn xộn, mang theo chút hoảng loạn van xin. Hiện giờ Trần Kiều không muốn làm cùng anh, nửa thật nửa giả nói: “Tôi đau bụng.”
Anh ngừng một chút, vẫn xoay người ôm cô vào trong ngực, Trần Kiều cười lạnh, “Mới nói sẽ không làm khổ tôi, tôi vừa nói không thoải mái anh bắt đầu giả vờ không hiểu?” Lý Tồn Căn thở hổn hển, nhìn cô, rốt cuộc cũng bại trận.
Buổi sáng hôm nay lúc cô tỉnh lại, Lý Tồn Căn vẫn còn ở đó. Lý Tồn Căn chưa bao giờ ngủ nướng, trời chưa sáng thức dậy xuống núi, từ trước đến nay, sáng nào cô cũng không gặp được anh. Anh rất thích việc ôm cô ngủ, trời nóng đến mức đổ mồ hôi cũng không buông ra, tính Trần Kiều lại thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm, anh cũng không chê phiền, chạy khắp nơi bận rộn nhưng vẫn vui tươi hớn hở.
Một ngày kia Hoa nhi sang đưa cơm, Trần Kiều nghe thấy mẹ Lý cùng một người phụ nữ trẻ tuổi oán trách đồ dùng trong nhà hao quá nhanh, chắc là tức giận việc cô mỗi ngày đều tắm hao nước phí xà phòng. Trần Kiều mặc kệ, bọn họ càng đau lòng cô càng thích, có bản lĩnh thì thả cô đi đi.
Buổi sáng, anh không ra ngoài là lập tức quấn lấy cô, tay chân anh dài giống như con bạch tuộc thép vậy, nhiều lúc ôm cô chặt đến không thở nổi. Đột nhiên, cô cảm giác được có thứ gì đó hăng hái cưng cứng chọc vào người cô, Trần Kiều vô cùng hoảng hốt, cô lấy cớ đi vệ sinh để rời giường. Thì nhìn thấy đầu tóc anh lộn xộn, ánh mắt mê mang, bộ dáng xinh đẹp quyến rũ tựa như nhân vật trong truyện tranh, cô không khỏi trợn mắt, thấy anh chuẩn bị cởi quần, tức khắc, ‘cây nấm đông cô’ giống như rồng hổ cương cứng đưa đầu ra. Tạo thành một góc 90 độ so với đùi anh, đầu nấm khẽ nhúc nhích ở không trung, diễu võ giương oai.
Trần Kiều biến sắc, khẩn trương, thầm mắng bản thân lưu manh thấy sắc là mê mẩn, cô quay đầu đi đến cạnh cửa sổ, chờ anh thay quần xong mới quay đầu lại. Trước đó cô luôn đánh răng ở trong phòng, nhìn bồn nước tiểu mà ghê tởm đến tận óc, hôm nay rốt cuộc đã có thể ra ngoài rửa mặt, tâm trạng Trần Kiều khá tốt. Hít thở không khí mát mẻ, thấy được ánh mặt trời, có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Mẹ Lý ngồi ngay cửa cầm một đôi giày thêu, hôm nay Hoa nhi không đi học, ngồi bên cạnh mẹ làm bài tập. Trần Kiều mới đến, chuyện gì cũng không biết, Lý Tồn Căn dẫn cô đi tắm rửa, mẹ Lý canh thời gian, chờ hai người xong việc rồi bà mới đi nấu cơm.
Trần Kiều không muốn ngồi ăn cơm cùng bọn họ như người một nhà, nhưng khi nghĩ đến những việc cùng Lý Tồn Căn lăn lộn, cô không thể không ngồi, từ nhỏ tới lớn đây là mâm cơm cẩu thả nhất mà cô từng ăn. Trên bàn có ba cái chén, một tô khoai tây, một tô cháo bắp, một chén rau dại muối cùng cải bẹ, không có canh gì cả.
Cô miễn cưỡng ăn được hai chén, Lý Tồn Căn và Lý Tồn Hoa thì ăn ngấu nghiến trông rất ngon miệng, cơm vô tình rơi trên bàn là nhặt lên ăn. Trần Kiều không muốn nhìn nữa, quay đầu đi. Mẹ Lý nhìn cô, cầm chén cơm đẩy đến trước mặt cô, “Quá gầy, ăn thêm đi, thân thể khỏe khoắn một chút mới được.”
Trần Kiều nghe không hiểu bà đang nói gì, nên không trả lời, cúi đầu vò góc áo, bộ đồ này chắc là của Lý Tồn Diệp, chỗ rộng chỗ hẹp, không có kiểu dáng gì, vì giặt quá nhiều lần nên vải khá thô ráp. Lý Tồn Căn kéo góc áo cô nhắc nhở, “Mẹ đang nói chuyện với em đấy.”
“Tôi không ăn.” Cô tức giận cứng đờ trả lời, không khí trên bàn cơm lập tức xấu đi. Không ai nói chuyện với ai, lúc này cậu của Lý Tồn Căn vừa tới, thấy bọn họ ăn cơm nên ông đành ngồi trên thành cửa sổ hút thuốc, mẹ Lý gọi ông vào ăn chung, nhưng ông bảo ăn rồi, thúc giục bọn họ nhanh lên, người thiến heo đang đến.
Lý Tồn Hoa vừa nghe xong bèn ăn hai ba muỗng lập tức buông chén xuống chạy ra ngoài, mẹ Lý dọn bàn cơm, sau đó đi băm cỏ cho heo ăn. Lý Tồn Căn thì ra phía sau lùa gà, Trần Kiều ngồi ở cửa không nhúc nhích, không phải cô không nhúc nhích, thật ra động tác của cô rất nhỏ, mẹ Lý cùng Lý Trường Thụ đảo mắt liếc nhìn cô, cứ như đang rình trộm.
Tình ngay lý gian, thời điểm bọn họ cảnh giác nhất cô không hề để ý đến việc lúc này là thời điểm nhất định phải chạy trốn. Ngoài cửa có tiếng những đứa nhóc nô đùa hoan hô, cùng tiếng xe máy cũ đang chạy đến.
Một người đàn ông trung niên xách một chiếc túi đi vào, chào hỏi Lý Trường Thụ hai câu, Lý Trường Thụ xua xua tay ý bảo ông đang vội. Sau đó Trần Kiều thấy Lý Tồn Căn xách lại một con heo nhỏ đi lại, tiếng tru tréo của nó vang khắp nhà.
Lý Tồn Hoa bám lấy Trần Kiều, dáng vẻ trông khá sợ hãi, Lý Trường Thụ phụ cháu mình cố định con heo, lại thấy người đàn ông trung niên lấy một thứ trong túi ra rạch vào phía dưới của nó, không biết ông ta rạch bằng cái gì mà toàn bộ quá trình không đến mười lăm phút. Cô khẩn trương nhìn chằm chằm, người đàn ông kia đứng lên nói, “Tốt, con heo này sẽ dễ nuôi lắm đây, tầm cuối năm thì mỡ phì thể tráng, bán được giá tốt là có học phí cho Hoa nhi rồi.”
Lại quay đầu hỏi Hoa nhi học tập như thế nào, thoáng nhìn qua Trần Kiều xinh xắn đang đứng ở cửa, ông ta nhìn Lý Tồn Căn cười nói: “Thằng nhóc này được lắm, cuối cùng cũng cưới vợ, chăm chỉ sinh hoạt nhé, sớm sinh quý tử để hiếu kính với mẹ nữa.”
Tuy rằng bọn họ nói tiếng địa phương, A Kiều không thể hiểu, nhưng Lý Tồn Căn vẫn nhịn không được nhìn về phía cô, mặt anh thẹn thùng. Còn Trần Kiều thì chẳng quan tâm bọn họ nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bãi máu trên mặt đất, con heo con vẫn còn nằm đó la ó vì đau, cô thì dường như nhìn thấy chính mình, có chút không thở nổi.