Buổi trưa đang định cùng đồng nghiệp đi ăn món Đông Bắc, thì Mạnh Dự gọi cô hẹn ăn cơm. Không có tâm trạng gặp anh ấy nên Trần Kiều uyển chuyển lấy lý do bận việc không ra ngoài ăn được, chỉ có thể ăn cơm tại căng tin công ty để từ chối. Mạnh Dự lại bảo có chuyện muốn nói với cô.
Hẹn ở một quán ăn, Mạnh Dự đến trước đã gọi đồ ăn xong. Thấy Trần Kiều, anh ấy vội đứng dậy kéo ghế giúp cô, sau đó ngồi phía đối diện đưa thực đơn.
“Anh đã gọi trước mấy món, em xem còn muốn gọi thêm gì không?”
Trần Kiều nhận thực đơn đặt bên cạnh.
“Như này là đủ rồi, anh tìm em có việc gì?”
“Ăn cơm trước đã. Hôm nay anh mới đi công tác về, mua quà cho em, nghĩ hẳn là em sẽ thích.”
Mạnh Dự lấy một chiếc hộp ra, Trần Kiều không có ý định nhận, “Không cần, anh cầm để dùng đi.”
“Chúng ta đã xa lạ đến mức này sao?”
Mạnh Dự cười khó khăn, xoa xoa trán. Anh đến trước gọi đồ ăn nên khi Trần Kiều vừa ngồi xuống, đồ ăn dần được đưa lên.
Mạnh Dự gắp một món đặt vào bát Trần Kiều, như đang hồi tưởng lại:
“Trước đây anh luôn cho rằng em thích ăn cà tím, mãi cho đến lần đó ở nhà em ăn cơm, em đã gắp hết cà tím lên bát em họ của em.”
Không phải cô không thích ăn. Vì khi yêu Mạnh Dự, theo bản năng cô muốn che giấu sự yếu đuối của mình. Không muốn anh ấy thấy cô ra vẻ này nọ, rất nhiều chuyện chỉ cần không đụng đến nguyên tắc riêng thì cô đều bình thường. Cho nên Mạnh Dự sẽ có cảm giác cô rất dễ ở chung, chẳng hề tiểu thư. Dù hiện giờ cũng không quá ghét ăn cà, nhưng ở trước mặt Lý Tồn Căn cô sẽ không giấu nổi tính tình, việc gì đã không thích thì tuyệt đối không gắng gượng.
Trần Kiều nghe Mạnh Dự nói về thói quen của mình, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện sau khi cô sống chung với Lý Tồn Căn, hầu như chưa bao giờ giả vờ dè dặt hay rụt rè gì cả. Mặc kệ là tâm trạng hay tính cách, cô đều rất thẳng thắn, còn có một loại tự tin vô hình, không biết khách sáo với anh nữa. Có lẽ vì những tháng ngày ở nhà anh, cũng có lẽ khi về nhà trò hề gì cũng được anh thể hiện hết rồi. Nên cô không cần làm ra vẻ nữa, cô như thế nào anh đã biết rất rõ.
Rõ ràng khi hai người mới gặp nhau, cô rất đề phòng anh, thậm chí còn không muốn thấy mặt anh, rốt cuộc từ bao giờ mà họ đã thân mật gần như tin tưởng tuyệt đối thế này? Trần Kiều vuốt ve chiếc ly, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe Mạnh Dự nói mới hoàn hồn, “Ngại quá, anh nói gì nhỉ?”
Mạnh Dự lặp lại lần nữa, tầm mắt dừng trên mặt cô, chờ phản ứng. Trần Kiều suýt chút nữa đánh đổ cốc nước, vội vàng hỏi
“Sao anh biết nơi đó? Anh đến đó khi nào?”
Vì đề phòng, mà vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng, căng thẳng.
Hai tay Mạnh Dự nắm chặt đặt lên bàn, hơi nghiêng về phía Trần Kiều, “Vì có chuyến công tác đến đó, quà mang về cho em cũng được mua ở đó. A Kiều, em phải tin tưởng anh, em trải qua những gì hãy nói hết cho anh biết đi, ai đã làm tổn thương em, anh nhất định sẽ giúp em mà. Lý Tồn Căn là một trong số đó phải không? Cậu ta còn dám quấn lấy em sao? Chúng ta đưa cậu ta vào tù, cho cậu ta trả giá với những tội ác của mình đi.”
Một ngọn lửa phẫn nộ dần thiêu đốt nơi đáy mắt Mạnh Dự, anh ta kích động đến mức hai má đỏ lên. Một thời gian trước Chu Ngọc Phân vừa nói tên Lý Tồn Căn, Mạnh Dự lập tức nghĩ tới. Trước đó, Trần Kiều đã nói sơ qua với mình, dù chỉ là vài câu ít ỏi, nhưng trí nhớ của phóng viên chưa bao giờ tồi cả.
Lúc ấy Mạnh Dự nghĩ đến tên kia vẫn đang quấn lấy Trần Kiều, vốn muốn đi tìm cô, trùng hợp thay công ty lại cử đi công tác tại chính là nơi cô bị bán. Mạnh Dự vừa làm việc vừa lợi dụng chức vụ điều tra về việc lừa bán phụ nữ.
Nhưng dân ở đây tính cảnh giác rất mạnh, một khi hỏi vượt quá phạm vi an toàn, họ đều không trả lời. Mạnh Dự mất cả nửa tháng cũng không tìm được tin gì có ích. Trên đường về, đồng nghiệp nói với anh, thật ra có thể làm phóng sự điều tra. Dù sao lừa bán phụ nữ cũng là một đề tài nhạy cảm, hơn nữa được rất nhiều người quan tâm, đối tượng còn là bạn gái cũ của anh. Nếu tin này mà thành công, sẽ mang lại cho công ty rất nhiều tiền.
“Chẳng lẽ em không muốn sao? Em đã chịu tổn thương như vậy, tại sao những người đó vẫn nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ. Phải chi cậu ta không đến Bắc Kinh, giờ đến rồi, cũng không khó bắt cậu ta chịu tội trước pháp luật đâu. Công ty anh tuy không lớn, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng. Em tin tưởng anh, anh nhất định sẽ giúp em. Anh biết vì mẹ anh nên em không chịu làm bạn gái anh, anh vẫn muốn bảo vệ em mà.”
Mạnh Dự cầm tay Trần Kiều thể hiện sự chân tình.
Trần Kiều cứng nhắc rút tay về, giọng rất nhẹ “Cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em. Nhưng việc này em đã muốn quên, xin anh đừng nhắc lại nữa”
Nếu bị mọi người biết được quá khứ đau đen tối kia, cho dù có giả vờ bình thường thì vẫn luôn có người lén nhìn cô bằng ánh mắt thành kiến, cô nhất định không chịu nổi.
Có lẽ Mạnh Dự không ngờ cô sẽ từ chối, khó hiểu hỏi: “A Kiều, đây là một việc rất ý nghĩa. Em là người bị hại, đứng ra tố giác bọn họ để cứu được rất nhiều người bị hại khác, mọi người sẽ rất cảm kích em.”
Sao anh ta lại không chịu hiểu nhỉ. Lần đầu tiên Trần Kiều thấy Mạnh Dự thật khó nói chuyện.
“Người bị hại như em trong mắt mọi người cũng có tội. Anh là phóng viên, anh biết rất rõ mà. Nếu anh còn muốn tốt cho em thì đừng nhắc đến chuyện này nữa, coi như em xin anh đi.”
Ngẫm một chút lập tức tỉnh táo, Mạnh Dự đột nhiên nghĩ đến thái độ không bình thường của Trần Kiều đối với Lý Tồn Căn. Giọng thăm dò hỏi, “Không phải em thích cậu ta chứ? Cho nên em đang bao che cho kẻ buôn bán phụ nữ? A Kiều, em đang nghĩ gì thế, những chuyện cậu ta đã làm với em, em quên hết rồi sao?”
Trần Kiều cũng tỉnh táo lại, vừa nghe Mạnh Dự định công khai chuyện của cô, hại cô hơi luống cuống. Sở dĩ ngăn anh ta lại, vì thứ nhất cô không muốn bị vạch lại vết sẹo, thứ hai cô lo lắng tương lai của Lý Tồn Căn sẽ bị hủy hoại. Anh đã cố gắng nhiều như thế, khóc lóc van nài cô hứa sẽ làm người tốt, thế nên cô phải cho anh cơ hội, cô đã đồng ý rồi.
“Anh ấy không phải kẻ buôn người.”
Cô mạnh mẽ phản ứng lại. Anh cũng như bao người, đều không thể lựa chọn xuất thân, một người đáng thương chưa có cơ hội tiếp nhận nền giáo dục tốt đẹp. Có lẽ từng ngu ngốc làm sai vài chuyện, nhưng anh đã trưởng thành, đã tiến bộ rồi, cô thấy rất rõ.
Vẻ mặt Mạnh Dự không chút thay đổi, nhìn chằm chằm cô không cam lòng, “A Kiều, em yêu cậu ta. Nên mới chia tay với anh. Em nói em thích anh, lại không chấp nhận chịu uất ức vì anh. Mẹ anh có thành kiến với em, nhưng anh đã cam đoan anh sẽ không để bà làm tổn thương em rồi mà. Cho dù sau này hai người như lửa với nước, cùng lắm thì không gặp bà nữa. Sao em lại cố ý chia tay với anh, em thật sự thích anh sao?”
Trần Kiều hạ bả vai, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Bởi vì Văn Tuệ là người thân của Mạnh Dự, là người mẹ rất quan trọng trong lòng Mạnh Dự. Cho dù cô tạm nhân nhượng vì việc trước mắt, nhưng lấy gì để đảm bảo anh sẽ không bao giờ hối hận vì chọn cô, để vứt bỏ người mẹ đã nuôi dưỡng anh bao nhiêu năm chứ. Cô không tìm được cảm giác an toàn trên người anh. Vì thế nên lựa chọn chia tay trong vui vẻ, chung quy vẫn chưa đến mức cạch mặt khó coi.
Không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, Trần Kiều nhìn ra cửa sổ
“Em đã từng thích anh. Đoạn thời gian bị giam cầm, cũng vì có anh và ba mẹ nên em mới kiên trì được đến chạy thoát. Nhưng chắc là do em nghĩ sai rồi, xem như chúng ta có duyên không phận đi.”
Cô đứng lên chuẩn bị rời đi, Mạnh Dự kích động đuổi theo, đột nhiên nhận ra hành động của mình hẹp hòi và đánh khinh thật sự, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi A Kiều, anh không nên nghi ngờ em. Anh đau lòng vì em, muốn khiến những người tổn thương em phải chịu tội trước pháp luật. Em thân thiết với cậu ta, anh không cam lòng.”
Buổi gặp mặt không hề vui vẻ. Mạnh Dự không có chứng cứ chính xác, cô cũng chẳng nói gì có ích, anh ta sẽ dừng lại sớm thôi. Trần Kiều đã nghĩ thế cho đến khi hôm sau nhận được điện thoại của ba mình.
Mạnh Dự vẫn chưa từ bỏ ý định, trở về công ty là viết tin nộp lên cấp trên, chờ cấp trên phê duyệt. Tổng biên tập đọc dự án của anh sau đó chuyển qua giám đốc đài truyền hình, nhưng tài liệu lập tức bị tịch thu, toàn bộ tư liệu sống đều bị bác bỏ.
Trần Học Binh là lãnh đạo của công ty lớn, đã từng nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình. Ông cũng là bạn thời trung học của giám đốc đài truyền hình, vừa là doanh nhân vừa là quan chức. Trần Học Binh làm từ thiện cũng không ít, hình tượng đối ngoại rất tích cực. Lãnh đạo đài sau khi xem tư liệu đã hỏi ý kiến ông, bị bác bỏ là điều tất nhiên.
Trần Học Binh an ủi cô, “Đừng lo lắng, ba đã nói với họ rồi. Ngày mai ba mời chú Phùng ăn cơm, sau này gặp tin tức như vậy cũng không thông qua. Còn Mạnh Dự, không hiểu sao lại thế, ba thấy nên để cậu ta đi nơi khác làm việc vậy. ”
“Không cần, ba thay con cảm ơn chú Phùng. Còn về Mạnh Dự, con không muốn quan tâm đến anh ta nữa.”
Cô cúp điện thoại, tâm trạng mất mát. Suy nghĩ về mối tình đầu, về Mạnh Dự, đã hoàn toàn thay đổi, không hiểu tại sao họ lại đi đến bước này.
Tâm tình không tốt, tạm thời không muốn gặp Lý Tồn Căn. Trần Kiều tự mình lái xe về nhà. Trên đường nhìn kính chiếu hậu thấy một chiếc xe quen thuộc đi theo sau, nhưng cô cũng không để ý đến anh. Lái xe đến gần biệt thự từ xa cô đã lơ đãng nhìn thấy Mạnh Dự đang chờ.
Anh ta đi đến trước xe cô, Trần Kiều tắt máy xuống xe. Mạnh Dự có vẻ rất tức giận nhưng vẫn cố giữ hình tượng
“Vì sao? Vì sao em tình nguyện yêu cậu ta mà không phải là anh. Anh đã đợi em nhiều năm như vậy mà?”
Vẻ mặt Trần Kiều rất thản nhiên, đối mặt với Mạnh Dự cũng không còn những rung động ngày trước nữa. Ngay cả áy náy cũng chẳng có.
“Mạnh Dự, anh biết rõ khi trở về em sợ điều gì nhất. Chỉ vì trả thù mà anh lại muốn em thừa nhận tất cả mọi việc trước mặt công chúng, anh có thấy làm vậy rất tàn nhẫn với em không?”
Đối với những người không cùng quan điểm, có nói nhiều cũng vô nghĩa, cô quyết định dứt khoác một lần. Mạnh Dự không can tâm, anh chỉ thấy Trần Kiều đang chấp nhận kẻ buôn người kia, còn vì chút mâu thuẫn nhỏ mà chia tay mình.
Trần Kiều lùi bước, Mạnh Dự muốn giữ cô lại. Đúng lúc này Lý Tồn Căn đi tới chắn trước mặt Trần Kiều. Mạnh Dự vừa nhìn thấy anh trong lòng càng thêm tức giận.
“Cậu có tư cách gì bám lấy cô ấy? Lý Tồn Căn, nếu cậu còn là con người thì nên đi tự thú, chuộc lại lỗi lầm của cậu.”
Anh hơi cúi đầu, Mạnh Dự nói như thế đã chạm vào nỗi đau của anh, anh đứng sững sờ tại chỗ. Trần Kiều nhìn Lý Tồn Căn, kéo tay anh
“Anh về đi, về nhà rồi nói sau.”
Mạnh Dự ngăn anh lại không cho đi. Bảo vệ ở cửa biệt thự nhà Trần Kiều nghe tiếng nên đi ra can ngăn, hai người mới không lao vào nhau. Mạnh Dự nhìn Lý Tồn Căn, nói với A Kiều.
“Em không chọn anh cũng không sao, nhưng hi vọng sau này em sẽ không hối hận. A Kiều, em nên nhìn cho rõ, kẻ buôn người này có thể cho em thứ gì chứ.”
Trần Kiều buông tay Lý Tồn Căn ra, nhưng anh lại nắm chặt lấy tay cô, giống như sợ cô ghét bỏ mình. Anh giống như bị đóng đinh tại chỗ không thể động đậy, nhìn cô một cái rồi cúi đầu, cứ như một chú chó nhỏ đang sợ chủ nhân vứt bỏ.
“A Kiều, anh đang cố gắng trở thành người tốt, em hãy tin anh.”
Cô quay lại cầm tay anh, cười với anh
“Em biết.”
Đã rất lâu rồi cô chưa cười với anh, cho dù có thì cũng vì phép tắc, giống như những lần anh đưa Chu Ngọc Phân đi chữa bệnh ấy. Từ khi sống chung đến nay, đây là lần đầu tiên cô cười dịu dàng với anh thế này.
Tâm trạng của Trần Kiều khó chịu, còn bị Mạnh Dự làm cho bực bội. Kết quả Lý Tồn Căn lo được lo mất, bộ dáng đáng thương vì sợ cô chia tay, cả buổi chiều đều không rời mắt khỏi cô, lúc nào cũng đi theo. Cô xoay người, “Anh đi theo em làm gì, anh đừng lo lắng về Mạnh Dự, anh ta không làm được gì đâu.”
Anh cúi đầu, bả vai buông lỏng, tinh thần suy sụp, ánh mắt đầy tự trách, “A Kiều, anh cũng từng nghĩ vậy rồi. Lần đầu tiên gặp lại em, em đuổi anh đi, anh đã muốn đi tự thú. Mặc kệ chịu án bao nhiêu năm, anh đều nhận. Anh vô tình phạm tội, anh vẫn nên đền tội. Nhưng anh sợ khi ngồi tù rồi anh sẽ không gặp được em. Anh đã rất vất vả mới có thể tìm thấy em, anh không thể nào chịu nổi nếu mất đi bóng hình em. Ông trời thật tàn nhẫn, khi đã cho anh biết em, rồi lại cướp em đi khỏi tay anh như thế. Anh thích em, không thể đánh mất em được. Xin lỗi em, là anh yếu đuối, anh ích kỷ, anh không dám tự thú, anh cứ bám lấy em. Anh thấy em không yêu anh cũng đúng, em tốt như vậy mà, gia đình lại hoàn hảo như thế, người xứng đôi với em rất nhiều. Nhưng không yêu cũng tốt, cứ để anh ở cạnh em là được rồi. Anh chẳng mong muốn hay yêu cầu gì thêm. Em tin anh nhé, anh sẽ không sai lầm nữa. Anh sẽ phấn đấu làm việc, trở thành người có ích, em chỉ cần nhìn anh thay đổi là được rồi.”
Mắt anh đen nhánh, long lanh nước, không kiềm lòng nổi. Trần Kiều hơi xúc động, bước từng bước về phía anh, “Em biết anh muốn trở thành người tốt, em vẫn luôn nhìn. Muốn chuộc tội cũng có cách khác mà, chỉ cần anh muốn, em sẽ giúp anh.”
Anh khóc đến mức bả vai run lên, gắt gao nắm chặt tay cô, cổ họng nghẹn ngào một lúc sau mới nói nên lời: “Vậy em còn giận anh không? Nếu em tức giận thì nói cho anh biết, anh sẽ sửa. Đừng tức giận, đừng để trong lòng rồi xem nhẹ anh, nếu tích góp thất vọng đủ nhiều em sẽ bỏ anh mất. A Kiều, em đừng như vậy, em hứa cho anh cơ hội mà, em đã đồng ý rồi.”
“Em không giận, anh đừng khóc.” Nước mắt anh rất nóng, rơi lên cổ cô khiến cô run rẩy.
Trần Kiều mấy hôm không về nhà ngủ, Chu Ngọc Phân phát hiện, gọi cô về, “Muốn dọn ra ngoài cũng được, mẹ không ngăn con. Con gái, có những việc sai không thể lặp lại hết lần này đến lần khác được. Ba mẹ không thể quan tâm con cả đời, cũng không thể đi thay đường đời của con. Con muốn làm gì mẹ đều ủng hộ, nhưng con phải biết rõ con đang làm cái gì.”
Chu Ngọc Phân nói rất nhiều, bà chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng con gái bà phóng túng, bà không thể bỏ mặc chiều theo ý cô được. Bà biết Lý Tồn Căn tốt, lại không muốn nói tốt về anh trước mặt cô, chỉ muốn cho cô biết, mặc kệ là ai, bà sẽ luôn hậu thuẫn cho cô.
Trần Kiều nhìn cảnh vật đang lùi nhanh ngoài cửa xe. Nghĩ đến những gì Chu Ngọc Phân nói, trong lòng hơi khó chịu. Lại nghĩ đến việc cô chưa nói gì với ba, có chút chần chừ. Lý Tồn Căn lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái. Xe dừng lại ở khu xưởng, một mình anh đi vào. Bởi vì có vài dự định cần làm, mà thủ tục lại để ở xưởng phenol nên về lấy. Ngày đó Trần Kiều nói sẽ giúp anh, cũng không phải tùy tiện nói đùa. Hơn nữa anh cũng rất tích cực. Trần Kiều muốn giúp anh làm một chứng nhận tài trợ, mặc kệ về mặt nào, chỉ cần có thể giúp đều được.
Lâu rồi anh không quay lại đây. Mấy người quen trước đây mời ăn cơm nhưng anh lấy cớ bận để từ chối. Khi ra khỏi xưởng, từ xa đã thấy Trần Kiều đứng cạnh xe chờ anh, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía anh, gió thổi làn váy đung đưa, anh vội đi chạy đến bên cô. Vẫn như trước đây, mặc kệ bị cô từ chối bao nhiêu lần, đều không thể ngăn cản trái tim đầy nhiệt huyết ấy đến gần cô. Trần Kiều ôm anh, gục vào xương quai xanh, ngượng ngùng nói, “Thả ra nào, về nhà thôi.”
Lý Tồn Căn gật đầu, giúp cô sửa sang lại váy áo. Trình Lộ Lộ đi vào xưởng, thấy xe dừng ở kia hơi giống Lý Tồn Căn, không để ý gì chạy đến đó. Anh đang nắm tay một cô gái lên xe, Trình Lộ Lộ vội vàng gọi anh.
Hai người đồng thời quay đầu lại. Trình Lộ Lộ vì nhìn Trần Kiều mà quên mất phản ứng. Cô ấy thật xinh đẹp, vừa trắng vừa mịn, giống như ngôi sao điện ảnh vậy, trong lòng bỗng khó chịu, “Anh đi đâu vậy? Sao không nói gì với em. Mẹ và Hoa Nhi đã biết tin chưa?”
Cô ta hỏi anh bằng giọng điệu rất thân thiết, ánh mắt nhìn chằm chằm anh, giống như không coi Trần Kiều ra gì, cũng không có hứng thú với cô. Lý Tồn Căn nói, “Không đi đâu cả, cô đến đây làm gì?”
“Em có việc. Mẹ em mời anh ăn cơm cũng không gặp được anh. Anh đơn phương cắt đứt liên lạc với em như vậy sao? Ít nhất trong suy nghĩ của mẹ anh, em vẫn là vợ anh mà.”
Anh nói một câu là đá mắt nhìn Trần Kiều một cái, sợ cô hiểu lầm, nhất định là niềm vui mới rồi. Tìm một cô gái xinh đẹp như vậy, để cô ta không có cơ hội ư. Trình Lộ Lộ khó chịu muốn khóc, không phục nên thể hiện thân phận của mình.
Lý Tồn Căn quả nhiên luống cuống, vội vàng nhìn về phía A Kiều, “Cô đừng nói lung tung, tôi có việc đi trước.”
“Em còn giữ tiền của anh, anh đi rồi sẽ không lấy được nữa.”
“Bỏ đi.”
Chiếc xe lao đi, trên đường hai người đều im lặng. Anh tìm từ, nhận sai trước, “A Kiều, em đừng giận mà.”
Trần Kiều tựa vào cửa sổ, “Em không giận, hở tí là xin lỗi, em cũng đâu bắt nạt anh.”
Anh muốn giải thích rõ ràng nhưng khi mở miệng nói đến chuyện của Trình Lộ Lộ cô đã ngắt lời, rõ ràng không muốn nghe. Mặc dù rất sốt ruột nhưng nếu cô đã không muốn nghe mà còn cố giải thích chắc chắn sẽ làm cô giận, thôi thì chờ đến tối vậy. Trần Kiều rất ít nói, không có việc gì là ngồi trên sô pha đọc sách. Lý Tồn Căn nhịn không được đi đến bên cạnh giữ chặt tay cô, không cho cô bỏ đi. Nói hết từ đầu đến cuối về việc tại sao anh quen biết Trình Lộ Lộ.
“Thật sự, anh không lừa em. Ba mẹ cô ta nói anh cứu cô ta, nên mời anh đến ăn cơm, anh cũng không đến. Vốn dĩ cô ta còn nợ tiền anh chưa trả, nhưng anh cũng xem như không. Anh càng không liên lạc với cô ta, hôm nay mà không gặp, chắc anh cũng quên mất sự tồn tại của người này rồi.”
Thật ra cô không tức giận, chỉ hơi khó chịu xíu thôi, vì cô biết toàn bộ trái tim anh đều dâng hết cho cô rồi. Mà cô lại thích nhìn vẻ lo lắng của anh, cô cảm nhận được mình thật sự rất ảnh hưởng đến anh. Trần Kiều im lặng thở dài, ôm anh nói, “Em có một việc muốn nói với anh.”
Anh gật gật đầu, chắc chắn cô không có gì khác thường mới im lặng chờ.
Trần Kiều nhẹ nhàng nói:
“Hiện giờ em chưa thật sự thích anh, tương lai thì sợ không thể yêu anh như cách mà anh yêu em. Hơn nữa, trước mắt em cũng không muốn công khai quan hệ của hai ta. Anh có hiểu không? Em biết làm thế là không công bằng với anh, nếu anh có thể chấp nhận thì tốt còn không thì …”
Thì chia tay phải không? Anh nhìn chằm chằm cô, không muốn nghe đến hai từ kia, ngực đau như bị ai đâm. Trần Kiều lại nói tiếp.
“Không chấp nhận thì cứ thế đi, mũi tên đã lên cung rồi, chẳng thể thu hồi được. Nếu có một ngày, anh hối hận, em sẽ đến một nơi không ai tìm được, vĩnh viễn không gặp anh nữa.”
Anh quỳ xuống ôm lấy cô. Có lẽ đây chính là hứa hẹn cuối cùng mà cô có thể cho anh. Như vậy đã tốt lắm rồi, anh không dám mong cầu gì hơn nữa. Anh hít một hơi thật sâu, không khí ngập tràn hơi thở cô, nhỏ giọng nói: “Không thích cũng không sao, chỉ cần anh thích là tốt rồi. Coi như anh thích cả hai phần đi, tính cả phần em. A Kiều, sau này chúng ta phải hạnh phúc nhé.”
Cô nhẹ nhàng, “Ừm phải thật hạnh phúc”