Cũng không phải do anh không muốn ra ngoài tìm phòng, chỉ vì mục đích duy nhất của anh chính là sống cùng Trần Kiều. Cô đã có căn hộ riêng rồi chắc chắn không muốn ra ngoài thuê phòng với anh đâu. Với điều kiện kinh tế hiện giờ của anh thì không thể nào lo cho cô một cuộc sống tốt đẹp được, anh không muốn Trần Kiều theo mình rồi chịu khổ.
Thu nhập của anh, nếu ở một mình thì sao cũng được, mỗi năm còn tiết kiệm được mấy vạn. Nhưng hiện giờ chút thu nhập đó thật sự không đủ. Anh cũng muốn sau khi tốt nghiệp đi tìm công việc tốt hơn, nhưng anh lại chênh lệch mười mấy năm so với người ta, chênh lệch quá lớn, cuộc sống ở thị thành thật sự rất khó thích nghi.
Trước khi sống chung với Trần Kiều, suy nghĩ của anh cũng khá quê mùa, anh nào biết một buổi ăn chơi của người trẻ tuổi ở đây lại có thể tiêu tốn gần cả tháng tiền lương của anh chứ. May thay Trần Kiều cũng không yêu cầu gì về tiền bạc với anh. Nhưng cứ thế mãi cũng không được.
Vương Tự khá kinh ngạc khi thấy Lý Tồn Căn không hài lòng với mức lương hiện tại của mình. Trong mắt anh ta, Lý Tồn Căn vừa đến làm mấy tháng đã được hưởng lương của thợ phụ, sang năm kiểu gì cũng được tăng lên một vạn một tháng, còn đòi hỏi gì nữa nhỉ?
Đối với người mới vào nghề hai ba năm, rất ít người có thể thăng tiến nhanh như vậy. Đương nhiên điều này còn liên quan đến tay nghề, khả năng chịu cực chịu khổ và cần mẫn của bản thân họ nữa. Nhưng đâu cần phải liều mạng như thế. Vương Tự cũng hiểu một chút về hoàn cảnh của Lý Tồn Căn, em gái đang đi học chẳng phải gánh nặng gì quá đáng, nhà ở quê đã sửa xong từ lâu.
Đương nhiên nếu muốn mua nhà ở Bắc Kinh với thu nhập hiện giờ thì chắc chắn không thể rồi. Lý Tồn Căn cũng không có suy nghĩ này. Anh không muốn nói cho Trần Kiều, hơn nữa quan hệ của hai người họ rất phức tạp, Lý Tồn Căn đành ôm nỗi lo lắng một mình vậy.
Trần Kiều không hiểu được sự lo lắng của Lý Tồn Căn. Trong nhà có thêm một người cũng chẳng ảnh hưởng gì quá lớn, ngược lại cô cảm thấy rất bình yên. Tay nghề nấu ăn của Lý Tồn Căn khá tốt, lại chịu khó, trong nhà có trục trặc gì anh đều sửa chữa sắp xếp ổn thỏa không cần cô lo.
Ngoài nhu cầu của người nào đó hơi quá mức khiến cô mệt mỏi ra, thì những việc còn lại anh rất quan tâm đến cảm nhận của cô, hai bên đều vui vẻ, không gì phải đắn đo. Giờ lại có chút phiền phức rồi, cô không cẩn thận để Chu Ngọc Phân biết đến sự tồn tại của Lý Tồn Căn. Bởi vì cô cũng chưa rõ ràng về suy nghĩ của mình, nên khi Chu Ngọc Phân hỏi về Lý Tồn Căn cô chỉ có thể nói dối. Nhưng thật không ngờ, Chu Ngọc Phân vì lo lắng cho cô nên đến nhà đột ngột, phát hiện bọn họ sống chung.
Trần Kiều mất rất nhiều công sức mới ngăn Chu Ngọc Phân báo cảnh sát, đồng thời đừng kinh động đến Trần Học Binh. Dưới ánh mắt khó hiểu của người nhà, cô đành vứt bỏ những rối rắm đối với mối quan hệ kỳ lạ này, vô thức nói lời hay ý đẹp về Lý Tồn Căn. Thật ra Chu Ngọc Phân có thể hiểu được tình huống của cô, bà không vội phủ nhận một số ưu điểm của Lý Tồn Căn. Tuy nhiên đứng ở góc độ người thân, bà thật sự không đồng ý cho bọn họ tiếp tục qua lại.
Nếu cô nói mình không thích Lý Tồn Căn, ba mẹ nhất định sẽ tách bọn họ ra. Nhưng cô đối với anh không phải là loại tình yêu triền miên quyến luyến, lại càng không phải sự trói buộc của tình thân. Cái cảm giác khó nói rõ này, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu nổi.
Chu Ngọc Phân từ trên núi dọn về nhà ở, gọi Trần Kiều về nhà lớn. Không còn cách nào khác, Trần Kiều nói với Lý Tồn Căn cô phải vể ở cùng mẹ một thời gian. Cô cố tình xem nhẹ sự mẫn cảm và quan tâm của anh đối với cô, nhưng anh lập tức phát hiện ra có gì đó không thích hợp.
Bóng anh cao lớn đứng ở cửa, không dám tiến thêm bước nào. Dù cho mình có đứng ở cửa, thì Trần Kiều muốn đi anh cũng không dám ngăn lại. Chỉ có thể làm vậy anh mới có được chút cảm giác an toàn.
“Có phải họ đã biết không?”
Trần Kiều thu dọn vài bộ quần áo, không trả lời trực tiếp:
“Anh ở đây cũng được, hoặc quay về chỗ làm, tùy anh.”
“Em còn quay lại đây nữa không?” Anh cố gắng áp chế sự lo lắng của mình dịu dàng hỏi cô.
“Còn, đây là nhà tôi mà.”
Cô cúi đầu, từ đầu đến cuối đều không nhìn anh. Vừa đến nhà đã thông báo cho anh biết mình sẽ dọn về, anh hoàn toàn không có cơ hội tiêu hóa tin sét đánh này, vội vã vào phòng thu dọn đồ đạc.
Nghe Lý Tồn Căn hỏi vậy, Trần Kiều không biết giải thích như thế nào, hai người chẳng có quan hệ gì, đâu cần chuyện gì cũng phải nói anh biết. Mà dù sao thì đã sống chung được mấy tháng rồi, anh chăm sóc cô khá cẩn thận, nên cô có thể cảm nhận được anh đang cố gắng rất nhiều.
Anh chính là người như vậy, một khi đã toàn tâm toàn ý đối tốt với ai đó thì chắc chắn sẽ đào hết tim phổi tặng người ta, không giữ lại chút nào cả. Gặp đồ ăn ngon hay thứ gì tốt, chắc chắn người đầu tiên nghĩ đến chính là cô. Mọi chi tiết nhỏ trong cuộc sống hằng ngày cũng rất chú tâm. Dành tặng hết mọi tình cảm cho cô, nhiệt tình nóng bỏng như lửa, cô cảm nhận được tất cả. Vứt bỏ những thành kiến kia đi thì thật ra anh rất đáng yêu. Huống chi Lý Tồn Căn còn đơn độc mạnh mẽ chen vào cuộc sống của cô thế này, ở phương diện tình cảm lại càng cẩn thận, thường xuyên ôm cô ngủ hỏi có phải cô đã chấp nhận anh rồi không, sẽ không bỏ anh đúng chứ.
Trong lòng anh luôn lo lắng bất an thế đó, cho dù đã cố gắng giấu đi nhưng đôi khi cô vẫn cảm nhận được. Trần Kiều không đam mê đùa giỡn tình cảm với ai cả, thật sự cô rất muốn nói với Lý Tồn Căn rằng cô thích anh, muốn sống cùng anh cả đời này, mà làm thế lại như phản bội chính mình, nên cô chẳng thể nào mở miệng được.
Anh không còn cách nào giữ cô lại. Anh từng nói, cả đời này anh sẽ không bắt ép cô nữa. Nhưng trơ mắt nhìn cô rời xa như thế, cảm giác mất mát khiến anh sắp khủng hoảng rồi, nghẹn ngào sắp khóc.
Anh cầm hành lý của cô đẩy ra cửa, áo khoác cô trong tay cũng không muốn buông, vô cùng khổ sở cúi đầu chẳng ngẩng mặt nổi, nắm lấy cổ tay cô
“Đừng đi được không, anh thật sự không muốn em đi.”
Trần Kiều lập tức mềm lòng, mặc dù chỉ trong nháy mắt, “Hàng năm mẹ tôi đều ở trên núi lễ Phật, chỉ có Quốc Khánh mới trở về mấy ngày, tôi phải về cùng bà.”
“Anh đưa em đi.”
Anh thay giầy, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc. Trần Kiều muốn nhắc anh nhưng lời nói đến miệng lại không nói ra được.
Xe dừng ven đường. Lý Tồn Căn cầm hành lý đưa Trần Kiều đến trước cửa. Cũng không lên tiếng giữ cô lại nhưng ánh mắt kia đã biểu đạt hết. Cô vào phòng mình, đứng ở trên cửa sổ tầng hai nhìn xuống, người kia vẫn đứng nguyên một chỗ chưa rời đi bước nào.
Như cảm nhận được ánh mắt cô, anh ngẩng đầu, Trần Kiều hoảng sợ, vội kéo rèm lại.
Vốn nghĩ với tính tình của Lý Tồn Căn, mỗi ngày anh nhất định sẽ đến tìm cô, nhưng không hề. Một ngày, hai ngày, một tuần cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Trần Kiều rất buồn bực vì sự mong chờ của chính mình, thậm chí còn thất vọng khi không thấy bóng dáng anh.
Cho nên, khi tan làm thấy xe anh dừng dưới công ty, cô cũng coi như không thấy lập tức đi qua. Khi cô bước ra thì anh đã xuống xe, nhìn chằm chằm cô không rời, chẳng nói một lời nào. Hà Thư nhắc nhở Trần Kiều
“Bạn trai cậu đến còn không nhanh qua đấy đi, tớ về một mình được rồi.”
Hà Thư cũng biết cô và bạn trai ở chung, nếu lúc này phủ nhận chỉ sợ phải giải thích nhiều chuyện hơn. Trần Kiều cười cười nói tạm biệt với Hà Thư xong đi về phía Lý Tồn Căn. Vẻ mặt buồn bã của Lý Tồn Căn lập tức biến thành vui vẻ như thời tiết từ mưa chuyển sang nắng ấy, cười như tên ngốc, sau đó ân cần mở cửa xe cho cô.
Cô ngồi xe anh không ít lần mà giờ lại có chút cảm giác hoài niệm. Lên xe hai người lại trầm mặc, chính vì vậy nên rất dễ buồn ngủ, xe còn bật điều hòa. Anh lái xe nhẹ nhàng thoải mái, nhịn không được cứ nhìn cô, “Đi ăn cơm trước nhé?”
Trần Kiều ừ một tiếng. Bọn họ ăn cơm ở một quá ăn nhỏ gần trường đại học. Đây cũng là trường mà Lý Tồn Căn đang học. Vì không có thời gian, công việc cũng bận, còn phải tiết kiệm tiền nên gần như anh chưa bao giờ ăn cơm ở quanh đây. Hai hôm trước cùng bạn học đến đây ăn một lần, phát hiện món cay Tứ Xuyên ở đây rất ngon. Lúc ấy nghĩ chắc Trần Kiều sẽ thích, cho nên cuối tuần đưa cô đến đây.
Chủ quán ăn nhỏ này là hai vợ chồng, trang hoàng tuy cũ kỹ nhưng rất có cảm giác ấm cúng của gia đình. Vợ chồng chủ quán cũng là người Tứ xuyên, món ăn họ làm rất tuyệt. Trần Kiều nếm thử đã thích ngay, cay đến mức phải uống nước liên tục nhưng vẫn không dừng đũa được.
Rất hiếm khi cô ăn hai bát cơm. Thấy cô ăn ngon, Lý Tồn Căn rất vui. Ăn cơm xong lên xe lại im lặng một chút, Trần Kiều tỏ vẻ muốn về nhà. Anh lập tức căng thẳng, yên lặng lái xe về căn hộ mà hai người đang sống.
Trần Kiều ngồi một lát lập tức phát hiện, nhỏ giọng nhắc nhở anh không phải lối này. Lý Tồn Căn gắt gao nắm tay lái, “Về đó trước được không em, anh mới học được một món bánh, mua đồ về còn chưa kịp làm, anh làm cho em nếm thử được không?”
“Không cần, đưa tôi về nhà đi.”
Bởi vì cô chưa nói với mẹ, cô sợ mẹ lo lắng.
Anh dừng xe ven đường, bấm cửa kính xuống, rút một điếu thuốc ra. Trước đó khi có thời gian anh thường hút thuốc rất nhiều, từ khi sống chung với Trần Kiều, thấy cô không thích mùi thuốc lá, nên đã cố gắng cai. Gần đây suy nghĩ nhiều lại bắt đầu hút thuốc. Điếu thuốc đã cầm trên tay, nhưng nghĩ đến Trần Kiều vẫn ngồi trên xe bèn cất đi.
“Từ sáng anh đã rất mong chờ khoảnh khắc này, nghĩ đến sẽ ăn cơm cùng em, buổi trưa bình yên ở bên nhau khiến anh rất vui vẻ. Vốn dĩ kế hoạch sẽ đi xem phim… Nhưng ăn cơm xong lại không muốn làm gì cả, chỉ muốn ở bên em thôi.” Thời gian này anh làm việc rất liều mạng, ở xưởng gần như không ngủ, bởi vì anh không muốn trở về phải đối mặt với căn phòng trống rỗng chỉ có một mình nữa.
Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, nhưng sự chêch lệch giữa hai người thật sự quá lớn. Vì muốn thể hiện trước gia đình cô anh chắc chắn sẽ lo được cho cô, nên anh luôn thúc giục bản thân rằng, nổ lực hiện tại vẫn chưa đủ, không được lơ là. Những ngày cô không ở bên thì anh chẳng có lúc nào rảnh cả. Chỉ duy nhất có ngày cuối tuần này anh rất muốn gặp cô, ai cũng không được quấy rầy. Khi mệt cực kỳ chỉ cần nghĩ đến cuối tuần có thể gặp cô thì bao nhiêu khổ đều nhịn được tất.
Xe quay về căn hộ hai người sống. Dọc đường Trần Kiều không nói gì. Lý Tồn Căn nắm tay cô đi vào trong, giây tiếp theo giống như con mèo lớn ôm lấy cô, gục đầu vào cổ cô, thở dài thỏa mãn, “A Kiều, ở một mình tịch mịch quá, anh rất nhớ em.”
Anh ôm chặt cô, luôn nói nhớ cô, cuối cùng còn nói yêu cô, từng tiếng từng tiếng tràn vào tai, cô nghe xong có chút chết lặng, còn anh vẫn lải nhải không ngừng. Trần Kiều thử đẩy anh ra, nhưng khó có thể làm được.
Gấp gáp không chờ nổi, những tiếng rên rỉ nóng hổi, bao hàm cả sự nhớ nhung và khao khát khiến tai cô tê dại, ngay cả thân thể cô cũng đắm chìm. Anh đặt cô lên tủ giày, luồn tay vào váy kéo tất cô xuống, ngón tay vô tình vân vê vài lần, thấy cô hơi ươn ướt đã không chút do dự đưa đùi mình vào.
Trần Kiều a một tiếng, cơ thể căng thẳng, chân vòng qua thắt lưng anh, toàn thân gần như treo trên người anh. Lý Tồn Căn úp mặt vào bầu ngực căng tròn của cô, vừa hôn vừa liếm, cảm giác như thế nào cũng không đủ. Dưới thân khi mới bắt đầu tốc độ rất vừa phải, cô vẫn có thể chịu được, nhưng đột nhiên lại nhanh hơn, cô bị anh làm cho hít thở không thông.
Cảm giác thỏa mãn bao phủ hai người, giống như ngày mai chính là ngày tận thế ấy. Anh điên cuồng đòi hỏi, gần như muốn nhét cả người vào cơ thể cô. Mới cách có vài ngày, mà Trần Kiều vô cùng mẫn cảm rồi, cao trào đến vừa nhanh vừa vội, cô không ngừng run rẩy co rút. Hơi thở ngọt ngào gợi cảm đầy mê hoặc.
Tiếng chuông di động vang lên không đúng lúc. Mười ngón tay của Trần Kiều đang nắm chặt tóc của Lý Tồn Căn ngửa cổ thở dốc, nước mắt trong trẻo ở đuôi mắt không ngừng trượt xuống. Một tay cô đặt lên ngăn tủ, một tay lần mò trong túi, cố gắng nhìn xem ai gọi, lại bị anh làm cho xóc nãy, gần như nức nở van nài anh: “Từ từ… nhẹ một chút, mẹ tôi…”
Tóc Lý Tồn Căn đã ướt đẫm, lưng cũng phủ đầy mồ hôi, hai má nóng bừng, ánh mắt ngập tràn si mê ngẩng đầu lên ngậm lấy môi cô, cắn mút liếm láp rồi mới dần chậm lại. Trần Kiều hít sâu, ấn nút nghe, quả nhiên là Chu Ngọc Phân gọi đến hỏi cô khi nào về. Không có cách nào cô đành nói dối cùng đồng nghiệp đi ăn, có thể còn đi hát nữa. Nên bảo bà không cần chờ cô, ngủ sớm một chút.
Cúp điện thoại xong, anh giống như nhẫn nhịn đến tận cùng, động tác vừa mạnh vừa sâu. Trần Kiều nín nhịn vài giây đã vội rên rỉ không chịu nổi. Làm một lần ở tủ giày sao có thể thỏa mãn được anh, anh đỡ mông đặt cô lên sô pha, quỳ trên đất ôm eo cô không ngừng ra vào.
7 giờ tối hai người về đến nhà, một giây cũng không rời nhau, từ tủ giày đến sô pha, dời sang cửa sổ, liên tục chiến đấu trong phòng tắm rồi lại lên giường. Qua mười hai giờ anh vẫn chưa thỏa mãn, đầu nhũ bị anh hôn sắp trầy, phía dưới run rẩy bủn rủn cực điểm, nơi riêng tư cũng hơi đau rồi, quá khát nước.
Cô khó khăn đẩy anh ra, run rẩy nói: “Đủ chưa, tôi chịu không nổi…” Anh nhanh chóng ra vào vài lần, rút ra bắn toàn bộ lên chiếc bụng trắng ngần của cô. Anh ôm chặt cô, giữa hai người không chút khe hở, đôi mắt mê ly, nhỏ giọng khẩn cầu, “Đêm nay đừng về được không, anh ở đây một mình, mỗi lần về phòng đều tối đen như mực, thật sự rất khó chịu.”
“Tôi đã đồng ý với mẹ rồi.” Cô liếm liếm môi, tay ôm lấy lưng anh. Lý Tồn Căn ôm cô một lát rồi đứng dậy rót cho cô một ly nước đỡ cô ngồi dậy uống.