Anh ngẩng đầu, thấy người kia đã đi, vậy là tối nay anh vẫn có thể nấu cơm cho cô rồi sao, nghĩ vậy, lòng anh khẽ nhảy nhót. Có phải vì anh ở đây nên Trần Kiều mới để người kia đi trước không, vậy nghĩa là cô cũng đặt anh vào trong lòng đúng không, tuy rằng chẳng quan trọng bằng những người bên cạnh cô. Nhưng chả sao cả, chỉ cần cô quan tâm anh một chút, không dễ dàng bỏ rơi anh, vậy là tốt lắm rồi.
Lý Tồn Căn không hỏi được người kia là ai nên mấy ngày nay đều cảm thấy bứt rứt, trong lúc còn đang rầu rĩ không vui, Trần Kiều bỗng nhiên gửi tin nhắn đến, nói tối nay không thể về nhà ăn cơm, bảo anh không cần đến. Giác quan thứ sáu của Lý Tồn Căn thính như mũi chó, nhạy bén ngửi được có gì đó không bình thường.
“Phải uống rượu hả? Khi nào em về nhà?” Thực tế anh muốn hỏi cô là, có phải em đi ăn cơm với người đàn ông khác không, nhưng soạn đi soạn lại nhiều lần, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng cũng chỉ hỏi một câu tầm thường.
Cô trả lời lại rằng khoảng nửa tiếng sau mới về, đi cùng đồng nghiệp, cô cũng không nói rõ là đi với nam hay nữ, anh thật sự rất muốn biết, muốn biết đến mức tim phổi nhức nhói ấy. Lý Tồn Căn vò đầu, cất điện thoại, không nghĩ ngợi nữa, vì hễ rảnh rỗi là anh lại mất kiểm soát đoán già đoán non, cô đang ở cùng ai, thật sự là đồng nghiệp chăng? Là nam hay nữ, ăn xong còn làm gì nữa không?
Anh cố gắng đặt hết tâm tư vào công việc, ngồi nhặt kìm lên, nghiêm túc sửa chữa những vết trầy xướt nhỏ trên xe hơi. Trước mặt là một loại xe mini đáng yêu của các cô gái kia, vì đi đường không cẩn thận mà bị trầy xước. Mấy cô gái này ăn mặc cực kì hở hang lòe loẹt diêm dúa, họ đang dựa vào nhau hút thuốc, nói cười vui vẻ, trong mùi nước hoa nồng nặc còn trộn lẫn tiếng cười đùa của họ.
Một người trong số họ chú ý tới Lý Tồn Căn, cô ả nghiêng đầu nhìn anh rồi nháy mắt với bạn mình. Người ở giữa đứng ra, rút một điếu thuốc, đưa anh: “Anh đẹp trai này là người ở đâu vậy? Trước đây chưa từng gặp anh đấy.”
Trên trán Lý Tồn Căn lấm tấm mồ hôi, quần áo lấm lem rách nát, từ lúc đến Thủ Đô đến nay, anh vẫn chưa kịp thích ứng với vùng đất này nên đã gầy đi không ít. Tuy không còn cảm giác cường tráng khỏe khoắn như trước, nhưng khi cởi đồ ra vẫn có thể thấy rõ cơ bắp chắc nịch trên người.
Lúc làm việc không được phép mặc quần áo tốt, chỉ có thể mặc áo ngắn tay mấy đồng hay áo lót thôi, nhìn từ xa thì trông anh khá gầy, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện sức anh không hề nhỏ, lúc dùng một tay nâng đồ cơ bắp căng phồng sẽ nổi lên.
Dù khách hàng hỏi thì anh cũng làm như không nghe thấy, đập đập gõ gõ vài cái làm cho xong việc, làm lơ cách bắt chuyện của đối phương rồi đi ra phía sau. Nét mặt mấy cô ả trở nên khó coi, đôi mắt được bôi trét thô đen trừng lớn liếc xéo anh. Thấy vậy, Vương Tự vội vàng tiến lên hòa giải, ngại quá, ngại quá, do nhìn mấy chị gái xinh đẹp quá nên cậu ấy mắc cỡ đấy. Vượng Tự dỗ dành như vậy làm mấy cô ả vui như mở cờ trong bụng.
Sau khi tiễn mấy cô ả đi, Vương Tự mới ngâm nga một điệu dân ca nhỏ, đi đến trước mặt Lý Tồn Căn, giọng điệu đùa giỡn dạy bảo: “Cậu đúng là lãng phí khuôn mặt của mình mà, không biết cách giao tiếp gì cả, chẳng trách đến giờ vẫn chưa có người yêu.” Anh ta sờ cằm cảm thán: “Nếu tôi mà đẹp trai thì người theo đuổi tôi chắc phải xếp dài đến trung tâm thành phố luôn nhỉ? Chậc, đúng là cái số.”
Lý Tồn Căn bận bịu đến mức thở phì phò, trong đầu thì cứ nghĩ, tối nay nên nấu gì ngon cho Trần Kiều đây nhỉ, thực đơn đã lên được một nửa rồi, chợt nhớ đến cô phải ra ngoài hẹn hò, anh lập tức nản lòng. Vương Tự nằm nhoài trên mui xe, cúi đầu nhìn Lý Tồn Căn đang nằm dưới gầm sửa xe: “Lần trước có một em gái xinh đẹp đến tìm cậu đó, hay tôi nói nhà cậu ở đâu cho người ta nhé, ai ấy nhỉ? Cậu có quen không?”
Chùng chân lại một bước, kéo theo ván gỗ trước khỏi gầm xe, anh chống tay ngồi dậy, lau mồ hôi, tiếp lấy chai nước khoáng Vương Tự ném tới. Vương Tự chưa chịu thôi, tò mò dò hỏi các kiểu.
Lý Tồn Căn khó chịu cúi đầu, không nói gì, bị anh ta hỏi mãi, anh bực mình nói chẳng có ai. Vương Tự đột nhiên nhảy dựng lên, cầm cái cán: “Đây là không thành thật nhé, tôi với cậu là gì chứ, có người yêu mà không mời anh đây một bữa là không được đâu đấy. Để tôi tư vấn cho này, những cái khác thì không nói, chứ việc nhìn người thì anh đây nhìn rất chuẩn nhé, từ năm mười một mười hai tuổi là anh đây đã ra ngoài kiếm sống rồi.”
Ban đầu Vương Tự chỉ muốn chọc cười Lý Tồn Căn, nhưng đối phương lại nghiêm túc nhìn anh ta, vẻ muốn nói gì đó lại thôi. Vương Tự nói thầm trong lòng, sở dĩ anh ta có ấn tượng sâu sắc với cô gái lần trước, một là bởi vì sự xinh đẹp, khí chất, hai là vì con người Lý Tồn Căn rất trầm, trước giờ chưa có bạn bè nào đến tìm anh cả. Cô ấy là cô gái xinh đẹp đầu tiên hỏi thăm Lý Tồn Căn, còn hỏi vô cùng kĩ càng nên anh ta mới nhớ kĩ.
Anh ta chậc miệng một cái: “Cậu để bụng thật à? Tôi chỉ đùa với cậu thôi, cô gái kia vừa nhìn đã biết là con gái nhà giàu không thiếu ăn thiếu mặc, sẽ không vừa mắt chúng ta đâu.”
Lý Tồn Căn liếc anh ta một cái, hơi nhăn mày, bất mãn với lời thoái thác của anh ta: “Tôi quen cô ấy ba, bốn năm rồi.”
Vương Tự kinh ngạc ồ lên một tiếng: “Vậy cậu nói xem hai người có quan hệ gì, người ta chịu cậu hả?” Anh ta như đang chế giễu đặt câu hỏi. Lý Tồn Căn lắc đầu, nắm tóc: “Làm sao để theo đuổi một cô gái chẳng thiếu gì cả?”
Vương Xử bày ra vẻ mặt “cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, tỉnh mộng đi”: “Ban ngày mà còn mơ mộng, cậu cũng nói người ta chẳng thiếu thốn gì rồi đó, vậy sao người ta không tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối mà tìm một kẻ nghèo hèn như cậu chứ, vậy là cậu ngốc hay cô ấy ngốc. Các người quen nhau đã ba bốn năm, nếu người ta có ý với cậu thì đã sớm bày tỏ ra rồi, chỉ có điều cũng khó nói lắm, người giàu cũng có nhiều kiểu, nói không chừng là đang chơi đùa cậu đấy.”
Anh vốn cũng không dám ôm hi vọng gì, chỉ là muốn nghe cách nhìn nhận của Vương Tự về vấn đề này để tham khảo thử thôi. Lý Tồn Căn suy nghĩ về những lời của Vương Tự, không tán đồng với quan điểm của anh ta, dù cho cả thế giới này thét lên với anh rằng, anh và Trần Kiều là không thể nào, thì anh vẫn không có ý định buông tay.
Vả lại, mặc cho thế giới ngoài kia có nói gì chăng nữa thì anh vẫn chỉ lắng nghe tiếng lòng mình thôi, kiên định với con đường mình muốn đi. Mỗi một đời người, ta sẽ trải qua rất nhiều rất nhiều việc, có viên mãn, có tiếc nuối, có những vướng mắc cả đời ta chẳng gỡ được, nhưng đến cuối cùng, đến cuối con đường sinh mệnh, nó vẫn sẽ tan thành khói mây. Anh không đọc nhiều sách, nhưng anh biết, thứ mình muốn, thì mình phải tự giành lấy, nếu không, sẽ chẳng có ai giúp được mình cả.
Có lẽ khi nói chuyện gặp gỡ đã qua giữa anh và Trần Kiều với mười người thì sẽ hết chín người phán anh tội đáng muôn chết, không xứng được cô tha thứ, một người còn lại, tuy không buông lời phỉ nhổ chua chát nhưng cũng sẽ phun một ngụm nước bọt, xem anh như rác rưởi bẩn thỉu mà tránh xa. Nhưng vậy thì đã sao, anh không sống vì ai cả, anh chẳng thèm bận tâm họ nghĩ gì về anh, dù tốt hay xấu, anh cũng chẳng muốn nghe.
Anh chỉ muốn A Kiều, chỉ muốn ngắm cô, muốn gần cô thêm chút nữa. Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, anh cũng cần thể diện mà, anh cũng muốn sống có tôn nghiêm chứ. Nhưng khi thử không nghĩ đến cô nữa, đúng là cuộc sống lại trở nên rất yên bình, nhưng dưới mặt biển êm đềm đó, lại ấp ủ sóng ngầm phá trời diệt đất, bất cũng lúc nào cũng có thể bùng lên. Không có cô, sẽ không chết, nhưng nếu không có cô, cuộc sống anh sẽ tắt hết những sắc màu, nhân sinh đời anh sẽ không còn niềm vui nào nữa, lúc đó, anh chỉ là một cái xác không hồn bị trách nhiệm thao túng đành buộc mình bước về trước.
Tuy thích cô là việc rất khó, nhưng dù khó đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần cảm nhận được cô đang ở bên thì lòng anh, tim anh sẽ được bơm đầy sức sống, nhiệt huyết căng tràn mạnh mẽ. Khi anh bước về phía cô thêm lần nữa, những thể diện, tôn nghiêm kia đã không còn quan trọng nữa rồi. Trong mắt cô không có bóng hình anh là nỗi khổ sở không gì sánh được.
Gặp được cô là may mắn cả đời anh. Gặp được cô anh mới biết, hóa ra trên thế giới lại có người con gái xinh đẹp hoàn hảo như thế, rời khỏi quê hương đã gắn bó mười mấy năm, bước ra thế giới rộng lớn bên ngoài, cảm nhận được khoảng cách cuộc sống giữa người với người chênh lệch rõ rệt. Cô thật sự đã dạy anh rất nhiều điều, ở thôn Lý gia mười chín năm, cơ thể trưởng thành, anh theo bước chân A Kiều đến Thủ Đô, tạo ra một thế giới quan khác với mọi người. Bởi vì Trần Kiều, mới có Lý Tồn Căn hoàn chỉnh lúc này. A Kiều đã dung hòa vào sinh mệnh của anh, mất đi cô, là nỗi đau thay da đổi thịt mà anh không thể chịu đựng được.
Nhưng mà, gặp phải anh đã tạo nên những bất hạnh trong cuộc đời cô, càng hiểu về thế giới bên ngoài, anh càng biết được lần gặp gỡ kia đã tạo nên đả kích chí mạng bao nhiêu với A Kiều. Tuy không ai có thể thấu hiểu toàn bộ sự đau khổ của người khác, nhưng anh hiểu nỗi đau, nỗi hận, sự không cam lòng, sự vùng vẫy tuyệt vọng của cô. Nếu thời gian có thể quay lại một lần nữa, anh nhất định sẽ đưa cô về nhà, dù cho làm vậy thì anh sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để thân thiết với cô.
Ảo tượng rốt cuộc vẫn là ảo tưởng, dù nằm mơ anh cũng sẽ không có cơ hội làm lại nào. Anh không muốn phải bỏ lỡ, xoắn xuýt nữa, anh nhất định phải theo cô, trông chừng cô, bảo vệ cô hết quãng đời còn lại của mình.
Vì Trần Kiều nói với anh sau khi tan làm cô có hẹn, nên Lý Tồn Căn sẵn lái xe chạy sang. Kết quả, ngày hôm sau, cửa hàng thông báo cần cử người đến Tô Châu lấy xe, những người khác đã đi hết, nên họ cử Lý Tồn Căn qua đó, sẵn tiện để anh làm quen cửa hàng tổng bộ.
Chuyến đi này sẽ mất khoảng mười ngày, vé tàu rơi vào buổi chiều, làm được nửa ngày thì anh về nhà. Nghĩ đến việc thật lâu sẽ không được gặp Trần Kiều, lòng anh nôn nao chết mất, ngộ nhỡ cô quên mất anh thì phải làm sao đây, rồi chẳng may cô quen bạn trai không cần anh nữa. Không ai nấu cơm, cô đói thì ai lo bây giờ, trong nhà không ai quét dọn cô có khó chịu không nhỉ.
Anh lo được lo mất, cảm thấy rất hối hận vì đã nhận lời, muốn gọi điện cho cửa hàng, nhưng tay lại bấm số của Trần Kiều. Một lát sau bên kia mới nghe máy, đây là lần đầu tiên anh gọi cô. Tuy anh đã thuộc làu làu số điện thoại của cô, nhưng chắc Trần Kiều sẽ không nhớ số điện thoại của anh đâu, chuông đã reo mấy tiếng rồi. Trong lòng Lý Tồn Căn càng không dám chắc.
“A Kiều, là anh đây.”
Bên kia im lặng, cô không hỏi tại sao anh gọi, cũng chẳng ngắt máy, dường như anh thế nào cô cũng chẳng quan tâm. Lý Tồn Căn cảm thấy hơi khó chịu: “Anh phải đi công tác mười ngày, anh nói với em một tiếng.”
Cô ồ một tiếng, quả nhiên là không để tâm. Mang theo sự van xin nho nhỏ, anh nói: “Anh qua đó tìm em được không? Nhìn em một cái rồi anh lại đi, sẽ không chậm trễ công việc của em đâu.”
“Vé xe lúc mấy giờ?”
“Tám giờ rưỡi.”
Còn hai tiếng nữa, gặp vội một chút chắc cũng kịp, nhưng Trần Kiều lại từ chối: “Làm việc cho tốt đi, quay về rồi hẵng nói.” Nói xong cô cúp máy ngay. Lý Tồn Căn cầm điện thoại, bất giác siết chặt. Cuối cùng không cam lòng mà bước lên xe.
Điện thoại của anh là một chiếc điện thoại cũ do cửa hàng tài trợ, hàng giá rẻ nên rất ít chức năng, chỉ có thể điện thoại nhắn tin. Lúc trên xe anh không kìm được, muốn thông báo hành trình của mình cho cô, thấy thứ gì hay ho cũng muốn gửi cô xem, kết quả lại chẳng gửi đi được.
Cứ cách mỗi giờ anh lại gửi một tin nhắn, không được nhìn cô khiến anh có cảm giác bồn chồn khó tả, chỉ có cách nhắn tin liên tục mới có thể dịu đi nỗi lòng đôi chút. Nhưng không phải lần nào Trần Kiều cũng để ý đến tin nhắn của anh, anh gửi hai mươi tin, cô mới trả lời một tin. Một tin nhắn đó chính là liều thuốc giải của anh, anh đọc tới đọc lui, một lát thôi mà đã xem đến mấy lần.
Ròng rã mười ngày, anh như kẻ nghiện đang bị nhốt vào trại cai nghiện, chịu đựng đến phát điên. Tối ngủ anh sẽ gọi điện cho cô, dù chẳng nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bút chì sàn sạt trên trang giấy trắng, lắng nghe hơi thở mềm mại nhẹ nhàng thôi, anh cũng cảm thấy yên tâm rồi.
Vì vấn đề vận chuyển xe mới, nên lúc về họ phải ngồi xe đường dài, đi theo nguồn hàng. Xe lái vào ban đêm, tài xế đi cùng anh ngủ gà ngủ gật, còn Lý Tồn Căn không dám ngủ chút nào, giữa trưa khi đã đến Thủ Đô, anh mới dám thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, bận bịu đến tối mù tối mịt mới có thời gian nghỉ ngơi.
Anh gọi điện cho Trần Kiều, nhưng người bắt máy lại là Hà Thư lần trước. Sau khi tan làm, họ cùng nhau đi ăn cơm, lúc ăn Trần Kiều có uống vài ly, Hà Thư bận việc gấp, đang lo không tìm được người đưa Trần Kiều về nhà thì Lý Tồn Căn gọi điện tới. Cô ấy nói địa chỉ cho anh, anh nhanh chóng bắt xe đến đó.
Chương trước
Chương tiếp theo