Cô cũng không phải quá say, dù sao cũng đang bên ngoài nên cô không muốn làm phiền đồng nghiệp, chẳng qua tửu lượng kém nên mới có chuyện này. Trần Kiều khua tay bắt lấy cổ áo Lý Tồn Căn, cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng cuối cùng cô không chống đỡ được, đành mượn sức mà ngã vào ngực anh.
Lý Tồn Căn sờ mặt Trần Kiều, quay đầu lại nói cảm ơn Hà Thư. Hai người họ cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn cả, nhưng qua mắt Hà Thư, cô ấy lại thấy thân mật vô cùng, Trần Kiều buông lỏng người xuống theo bản năng, khuôn mặt Lý Tồn Căn lộ vẻ đau lòng, sợ lúc đỡ cô dùng quá sức làm cô đau.
Hà Thư kéo tay Trần Kiều, cúi đầu nhìn cô: “Vậy tớ đi trước nhé, hai người cũng trở về sớm đi, uống một ly mật ong vào, nó giải say rất hiệu quá đấy.
Hai người về nhà, khuỷu tay ấm áp của Lý Tồn Căn nhẹ nhàng bao phủ cô, gánh chịu hơn phân nửa trọng lượng cơ thể làm cho Trần Kiều rất thoải mái. Lý Tồn Căn tìm chìa khóa trong túi xách, đỡ cô ngồi xuống sô pha rồi pha nước nóng cho Trần Kiều rửa mặt.
Sau đó anh thay một chậu nước sạch, cởi giày cô ra, đo thử nhiệt độ đã vừa phải thì ngâm chân cô vào. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện Trần Kiều đang im lặng khóc, nước mắt tuôn rơi, lặng yên không một tiếng động.
Trong lòng anh lập tức bị đâm một nhát, những đau đớn vụn vặt tràn lan. Anh kéo lấy hai tay cô, nhẹ nhàng nắm chặt, nhỏ giọng hỏi: “A Kiều, em sao vậy?”
Trần Kiều nghẹn ngào, cơ thể rút về sô pha, như muốn chôn bản thân vào trong đó. Tuy vẫn nắm tay cô như cũ nhưng lòng anh đã sớm ngổn ngang trăm bề rồi, muốn hỏi rằng cô đã xảy ra chuyện gì, lại thấy cô khóc đau lòng đến vậy, nên anh không muốn làm cô thêm ngột ngạt nữa.
Anh tỉ mỉ rửa chân cho cô, vuốt ve mỗi đầu ngón chân, lau chùi khô ráo, bàn chân gầy gầy, ngón chân ngọt ngào đáng yêu, da thịt trắng tuyết. Anh cúi đầu, lau chùi một lần là hôn lên một lần, sau đó lại đỡ cô nằm xuống sô pha.
Uống nước mật ong xong, Trần Kiều cũng nhanh chóng thiếp đi, dù đã nhắm mắt nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Lòng Lý Tồn Căn sốt ruột như nổi lửa, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, Trần Kiều giãy giụa muốn rời đi, khóc càng thêm não lòng.
“Đừng khóc nữa nhé, trái tim anh đủ tan nát rồi. Nói anh nghe xem? A Kiều, em để ý đến anh nào.” Anh ôm chặt cô vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành bên tai cô.
Trần Kiều nghiêng đầu sang một bên, giọng nói khàn khàn: “Đi ra.”
“Không đi.”
“Anh, cút ra.”
Hai người ồn ào gay gắt, rồi trực tiếp cuộn thành một đống trên sô pha. Trần Kiều bị giày vò mệt mỏi nên nhắm mắt lại, vô cùng tổn thương, nói: “Ba mẹ tôi ly hôn rồi, họ đều không cần tôi nữa. Rõ ràng trước đó vẫn còn rất tốt, giờ nói ly hôn là ly hôn, ngay cả tài sản cũng muốn phân chia rành mạch, ai cũng không chịu nổi ai.”
Từ trước đến nay, ba mẹ cô chung sống với nhau rất yên bình, ba kiếm tiền nuôi gia đình, mẹ thì chăm lo chuyện trong nhà, công việc dạy học cũng rất tốt. Mặc dù chưa từng nói mấy lời yêu thương nhưng trong lòng lúc nào cũng có nhau. Ngờ đâu, mái nhà vốn kiên cố trong mắt cô lại mỏng manh như vậy, nói tan là tan, thật sự làm người ta khó có thể chấp nhận được.
Trần Kiều liên tục nói về những chuyện khi còn bé, ba cô tài giỏi ưu tú như thế nào, mẹ cô xinh đẹp ra sao. Trong mắt cô, người thân rất quan trọng nên ai cũng tốt cả. Họ là chỗ dựa vững chắc nhất của cô, khi trải qua khoảng thời gian bị lừa bán rồi về nhà dưỡng bệnh, cô thậm chí đã nghĩ, cả đời này chỉ cần chung sống chăm sóc cho ba mẹ cũng quá đủ rồi.
Giờ ngoảnh đầu lại, ai cũng bỏ cô đi, ba cô giờ đã có Vương Bình và đứa con mới. Thủ tục ly hôn cũng xong xuôi, thậm chí ai cũng không đề cập đến việc ở chung với cô, mẹ thì trực tiếp dọn lên núi, chỉ để lại lời dặn dò khi nào muốn gặp bà thì lên núi tìm bà.
Trần Kiều ôm Lý Tồn Căn, nước mắt lạnh như băng nhỏ xuống trượt vào cổ anh lại trở nên nóng hổi, đốt cháy lòng anh. Lý Tồn Căn sờ tóc cô, vừa phiền muộn vừa chua xót đau lòng, suýt nữa thì đã khóc theo cô: “A Kiều, đừng khóc nữa, anh sẽ luôn ở bên em. Anh mãi mãi cũng sẽ không bỏ rơi em đâu…”
Mặt Trần Kiều đỏ bừng, nước mắt làm mi cô dính vào nhau, cô mờ mịt nhìn anh một lúc. Ánh đèn bên trên chiếu xuống, rọi lên mặt anh, cô choàng hai tay lên cổ Lý Tồn Căn, rồi chợt hôn anh.
Nói là hôn, không bằng nói là gặm, là cắn, là trút giận những phẫn nộ, buồn khổ đi. Môi bị rách da, vị ngọt mặn tràn lan trong khoang miệng, nhưng Lý Tồn Căn chẳng thèm chau mày, chỉ nhìn Trần Kiều một cách đầy yêu thương và đau lòng, để cô muốn cắn thế nào thì cứ cắn thế ấy.
Họ quấn quýt nhau, từ sô pha lăn xuống mặt đất, lúc này Trần Kiều như kẻ đã bén hơi men, cô muốn xé quần áo của Lý Tồn Căn nhưng không được, càng muốn xé thì càng không có cách nào. Lý Tồn Căn chịu đựng vô cùng vất vả, cơ bắp trên cánh tay đã kéo căng, anh đỡ lấy mặt cô, cạ chóp mũi mình lên chóp mũi cô, giọng nói hàm chứa ám muội gợi cảm: “A Kiều, em nghĩ kĩ chưa? Biết anh là ai không?”
“Lý Tồn Căn, được chưa?” Ánh mắt cô nổi lên lửa giận, thở hồng hộc nhìn anh chằm chằm.
Anh cúi đầu, mồ hôi nóng bỏng rơi từ trên tóc xuống, mặt anh không hề có cảm xúc, ánh mắt co rụt lại, không rõ ý mà nói: “Anh sợ em hối hận.”
“Anh không làm thì cút đi.” Hôm nay Trần Kiều đã đau lòng đến mù mịt lý trí, mất kiểm soát hết lần này đến lần khác rồi. Lúc này cô chỉ muốn nổi điên, muốn xả giận, thể diện, nhã nhặn gì đó tạm thời không rảnh để ý đến.
Lý Tồn Căn không nói thêm lời nào nữa, nhanh chóng cởi quần ra, vén váy Trần Kiều lên trên eo, chẳng thèm cởi hết đồ ra mà đã đỡ lấy vật đang cương cứng đặt dưới cửa huyệt ẩm ướt kia, rướn eo đâm thật mạnh, cắm vào trong.
Hai người đồng thời rên lên một tiếng, anh là rên trầm thấp vì sung sướng còn Trần Kiều là do không chịu nổi, bị đâm bất thình lình làm cô suýt nữa muốn tắt thở.
Lối giữa hoa huy*t vẫn chưa hoàn toàn thích ứng kịp đã bị lấp đầy, nó căng cứng ra làm thân thể cô căng chặt, hai chân run rẩy.
côn th*t cương cứng không trì hoãn một giây nào mà tiếp tục thọc vào, anh bắt đầu chậm rãi dùng sức thúc cô, mỗi lần cắm đều là cắm thẳng vào nơi sâu nhất, ghim lên miệng nhỏ đang khép chặt sít sao kia. Bên ngoài mật động còn thừa nửa đoạn gậy th*t dữ tợn thô ráp, nổi lên gân xanh, như cảm nhận được sự nhiệt huyết mà dâng trào phía dưới.
Đồ vật dữ tợn kia vây quanh khe hở phấn hồng, căng miệng huyệt nhỏ thành hình dạng của nó, thịt mềm hồng hào nơi cửa hang bị kéo căng lộ ra hoàn toàn, siết chặt trên gậy th*t, nương theo sự ra vào của côn th*t mà chật vật giãn ra để dung nạp nó.
Toàn bộ lối giữa bị cưỡng ép dãn ra, côn th*t đâm vào vừa nhanh vừa độc, ma sát lớp tường thịt mềm mại xinh đẹp bên trong.
Vách thịt nóng hổi như bị lửa đốt, máu tụ lại biến thành màu đỏ tươi ướt át, giống như chỉ một giây sau nó sẽ rách da chảy máu ấy. côn th*t thật sự quá lớn, mỗi lần tiến vào đều đút no hoa huy*t không còn chút kẽ hở nào, huyệt nhỏ cũng bị đâm một cách dữ dội.
Cả người Trần Kiều toát mồ hôi, được anh làm trong thời gian dài như vậy, cô nóng sắp chín luôn rồi, toàn thân cô đỏ lên như tôm luộc. Thân thể từ trong ra ngoài nơi đâu cũng tỏa ra hơi thở mật đào ngọt ngào mê người, cô vô thức rên lên thành tiếng vừa thống khổ vừa thoải mái.
Giọng nói khi thì vang cao, khi thì lanh lảnh, khi thì nhỏ giọng nức nở, rồi bắn nước hết lần này đến lần khác.
Dưới nơi riêng tư đang kết hợp chặt chẽ của hai người chảy ra ái dịch, hai thân thể dính lấy nhau, khi tách ra sẽ kéo theo một sợi tơ bạc thật dài. Lúc thì anh xâm nhập một cách dồn dập, đưa cô lên đỉnh, lúc lại đổi cách chơi thành chín nông một sâu. Anh giống như đang phân cao thấp với ai đó vậy, toàn bộ quá trình đều không nói lời nào, khi sắp nhịn không nổi muốn bắn, anh thà cắn chặt răng, thả chậm động tác cũng không chịu bắn ra.
Trần Kiều ngơ ngơ ngác nhác, cô đã lên đỉnh quá nhiều lần, thân thể liên tục run rẩy, tay không còn chút sức nào đặt trên người anh, chân cũng không chịu nổi quấn lấy eo anh, chỉ còn biết rên rỉ theo bản năng. Lý Tồn Căn thở một hơi, rút khỏi cơ thể Trần Kiều, xoay người cô lại để cô quỳ lên thảm trải sàn, nửa người trên thì nằm sấp lên sô pha.
Từ phía sau, dán sát lại, tìm đúng vị trí, thừa thắng xông lên, tiến quân thần tốc, trực tiếp đâm vào một cú chạm đáy. Trần Kiều rên dài một tiếng, như khóc như la, run rẩy, liên tục run rẩy, hoa huy*t co rút mút mạnh anh. Quy đầu như muốn cọ xát vào nơi nhô ra nào đó, anh lục lọi tìm kiếm trong chốc lát, tiếp tục ma sát vào nơi kia, cô vẫn như cũ, phản ứng rất mãnh liệt.
Anh đúng là chuyên bắt nạt cô mà, nhắm ngay chỗ đó, đâm mạnh vào nhiều lần, đâm đến khi cô tức nước vỡ bờ. Trần Kiều hoàn toàn sụp đổ, cái lưng tinh tế trắng như tuyết cong thành một đường cong lạ lùng, vòng eo sắp chạm đất, muốn trốn thoát sự tra tấn không cách nào hình dung kia.
Thế nhưng trốn tránh làm sao được, vòng eo nhỏ như rắn nước đang được anh nắm chặt, cô chỉ có thể chịu đựng bị anh đâm như cuồng phong vũ bão mà thôi. Lúc này, cô đã không ổn rồi, vừa khóc vừa sướng, thân thể như bị điện giật không nhịn được mà run lên một cái. Tứ chi của cô đều rất tinh tế, khiến người ta hoài nghi phải chăng chỉ cần dùng sức một chút thôi là có thể dễ dàng bẻ gãy cô không.
Khung xương Trần Kiều vốn nhỏ, ở bên ngoài cũng ốm đi không ít, được Lý Tồn Căn nuôi một thời gian trên người đã có thêm chút thịt, sờ lên sẽ cảm thấy thật trơn nhẵn, vừa non vừa mềm, làm người ta yêu thích không nỡ buông tay. Anh nằm trên lưng cô, in từng nụ hôn nồng nhiệt lên phần lưng tinh tế, nhẹ nhàng mút lấy, vốn sẽ tạo thành một vết đỏ nhưng vì anh dùng sức hơi lớn nên trở thành vết sẫm, tất cả cũng do da thịt cô quá non mềm.
Anh si mê đôi chân mềm nhũn mê người và thân hình hoàn mỹ của cô. Anh không để lãng phí chút sức nào, toàn bộ nhiệt tình đều vung rắc lên người cô. Làm tình trong thời gian dài, thoải mái làm làn da tuyết trắng của Trần Kiều hồng thấu lên, mồ hôi đầm đìa, mắt nhắm hờ, môi đỏ hé mở, cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ thỏa mãn.
Cô khóc đến khàn giọng: “…Không muốn, ư ưm… ưm a… ha a…”
Anh như động cơ vĩnh cửu, mỗi một góc độ đều làm cô vào chỗ chết. Nơi riêng tư đang giao hợp đã lầy lội một vũng, quá khó coi, vết tích dâm mỹ rải rác khắp người. côn th*t vô cùng to lớn cứng rắn như cây gậy sắt bị nung đỏ, liên tục, bền vững, mạnh mẽ, lâu dài, mỗi lần đều quyết tâm đâm sâu vào trong miệng huyệt đỏ hồng. Chỗ kia đã không thể chịu nổi nữa, một giây cũng không, giống như chớp mắt một lần nữa là sẽ bị phá hỏng, vạch nơi thai nghén bí ẩn quý báu ra.
Cảm giác miệng tử cung đang dãn ra, anh chuyển động càng thêm tàn nhẫn, mạnh mẽ đâm vào trước, như muốn đồng quy vu tận với cô. Chỗ sâu trong miệng nhỏ bị chà đạp quá mức tàn nhẫn, rốt cuộc cũng không chịu được nữa, dần dần thả lỏng các bắp thịt. Tại lần xâm nhập tiếp theo, côn th*t cuối cùng cũng phá tan hoa tâm, toàn bộ quy đầu đều khảm vào trong đó, ngay cả phần côn th*t bị cong lại cũng tiến vào mật đạo, toàn bộ gậy sắt nóng hổi vùi vào trong hoa huy*t, không chừa một khe hở nào.
Trần Kiều hoàn toàn nghẹn ngào, trợn mắt lên, nước mắt cuồn cuộn chảy vào tóc, mặt ửng hồng, sau khi bị anh yêu thương mạnh mẽ ra vào thoải mái thế này thì cả người cô đều lưu lại hơi thở ngọt ngào, tươi mới khiến người ta điên cuồng.
côn th*t cuối cùng cũng khai phá tử cung, xông vào nơi thai nghén thần bí bất khả xâm phạm, bình thường, tử cung đều rất nhỏ, ngay cả một ngón tay cũng không nuốt vào được, giờ đây lại bị cưỡng ép ngậm thứ đồ lớn hơn ngón tay rất nhiều lần. Hoa tâm bị căng ra cùng cực, cảm giác xé rách mãnh liệt từ nơi sâu xa trong bụng dưới truyền đến làm Trần Kiều ngay lập tức toát mồ hôi lạnh khắp người.
Vì bị xé toạc nên làm cho thế giới quan khuếch đại lên vô số lần, thống khổ và khoái cảm đan xen, xúc cảm bị làm nhục nhấn chìm tất cả đau khổ bên ngoài, giờ phút này, chỉ còn lại ý định muốn trầm mê vào trong sự dâm mỹ điên cuồng cực kỳ vô tận này.
Quá chặt, quá nóng, chỗ kia nhỏ đến mức muốn bấm gãy phân thân của anh, nó siết chặt mạch máu, gân xanh gợi tình đang nảy lên trên côn th*t, khoái cảm mãnh liệt xoay quanh xương sống biến thành gió lốc. Mật đạo bị ép khép chặt giống như một cái miệng không răng, mút lấy côn th*t, nhai nuốt nó, dễ chịu đến mức thần hồn điên đảo giơ tay đầu hàng.
Khoái cảm nổ tung trong một khắc đó, toàn lưng vừa tê vừa đau, cơn sung sướng phóng lên đỉnh đầu nhanh như chớp, nổ tung như pháo hoa, trước mắt một mảnh trắng toát, da đầu bùng nổ mãnh liệt, mỗi một tế bào trên cơ thể đều được dòng điện này gột rửa.
Sắc tình làm chủ linh hồn, Lý Tồn Căn anh tình nguyện cúi đầu xưng thần trước Trần Kiều cô.
Lý Tồn Căn đỡ một bên mặt của Trần Kiều, không ngừng hôn lên, vì nhiều lần không được thỏa mãn, sợi tơ trong suốt gắn kết hai bờ môi đỏ ửng. Sắc mặt hai người giống nhau, đều đang si mê lơ đễnh đắm chìm trong khoái lạc khi lên đỉnh. Cô thống khổ nhíu mày lại, rên rỉ những tiếng nhỏ vụn, hai chân vì cọ xát trên thảm quá lâu làm cô sắp không quỳ nổi nữa.
Miệng hoa tâm quá chặt, quá nhỏ, kẹt côn th*t sít sao. Lúc đi ra phải bóp eo cô cố định nó lại, đồng thời thắt lưng anh phải dùng sức mới lấy ra được. Lại là một đợt kích thích không thể chống đỡ mới, Trần Kiều liều mạng níu lấy sô pha, luồng d*m thủy lớn trào ra theo sự rút lui của côn th*t, chảy dọc theo bắp đùi trắng như tuyết vương vãi trên mặt đất, tạo thành một mảng nước.
Ngay lúc hoa tâm đột nhiên bị mở ra chưa kịp khép lại, côn th*t lại tiếp tục lấy một tốc độ ác liệt xông tới. Mỗi lần cắm vào đều cắm sâu lút cán, quy đầu tiếp tục phá tan hoa tâm từng chút một, như xem hoa tâm là cái miệng nhỏ thứ hai, không ngừng đâm thọc.
Quy đầu đâm lên thành tử cung, côn th*t liên tục chạm vào tạo nên xúc cảm sung sướng tê người. Còn tử cung, dưới sự kích thích mãnh liệt như vậy, nó liên tiếp cao trào rồi phun ra ái dịch xối lên quy đầu, nóng bỏng đến mức làm cho côn th*t giật giật, trướng lớn thêm một vòng. Eo cô bị bóp để cố định lại, sinh ra hai dấu tay xanh tím, hạt đậu bị làm trong thời gian dài mà uể oải sưng lên, phờ phạc dựng đứng, thịt mềm trong huyệt cốc cũng được côn th*t kéo theo, hơi lộ ra ngoài.
côn th*t thẳng cứng như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, nó nhiều lần xông vào miệng tử cung, vùi vào nơi sâu hơn nữa, cắm mạnh chừng trăm lần cuối cùng mới phóng thích, phun toàn bộ tinh dịch đậm đặc nóng hổi vào tử cung. Bị bắn vào bên trong, Tràn Kiều kích thích lên đỉnh lần nữa, cô hoàn toàn xụi lơ xuống sô pha, được Lý Tồn Căn vòng eo giữ lại, tiếp tục đi vào bằng tư thế phía sau, trở về phòng.
Đặt cô lên giường, nắm đùi, xoay người cô lại đối mặt với anh. Trong phòng khách có thể nghe được tiếng nói chuyện cực nhỏ, một lát sau lại truyền đến tiếng bành bạch và tiếng rên rỉ nỉ non, đêm còn rất dài.