Nhưng trước kia Trần Kiều đã nói, nơi đó của họ ‘mua vợ’ đã trở thành một phong tục, ngay cả cảnh sát và chính quyền địa phương cũng không quản lý được. Nước sâu mà tùy tiện bước vào thì khác gì dẫn lửa thiêu thân. Quan trọng hơn, chính là Trần Kiều không dễ gì thoát được, chỉ sợ lại gợi lên những chuyện khiến cô đau lòng, lỡ đâu ai cũng biết thì sao gia đình bà có thể chịu nổi đây.
Trần Kiều sống chung với Chu Ngọc Phân nên về nhà rất đúng giờ. Bình thường không quá muộn, trong tuần có khoảng hai ba ngày rạng sáng mới về nhưng không qua đêm bên ngoài, bà rất yên tâm.
Hôm qua dự báo thời tiết nói trời nhiều mây, buổi sáng sẽ bắt đầu mưa, rêu trước bậc thang đã thấm đẫm một màu xanh mướt. Dưới mái hiên nước cũng đọng lại thành từng vũng, lá sen trong ao xanh tươi đến chói mắt. Sân trước cửa có hai chiếc xích đu và một bàn trà. Chu Ngọc Phân và cô giúp việc đan áo len tán gẫu việc nhà.
Buổi chiều Mạnh Dự đến. Mặc dù cảm thấy Mạnh Dự đã chấm dứt với Trần Kiều, không nên qua lại thân thiết thế này. Nhưng nếu người ta đã đến tận cửa, thì bắt buộc phải nể mặt. Chu Ngọc Phân bảo cậu ấy vào nhà. Hai người cũng không nói gì nhiều, câu chuyện chỉ xoay quanh A Kiều.
Mạnh Dự cũng không phải tâm huyết dâng trào gì, trước đó gặp Lý Tồn Căn trong nhà A Kiều. Thấy hai người khá thân mật. Cho dù không muốn nghĩ nhiều, nhưng thật sự rất canh cánh trong lòng. Công việc hằng ngày bận rộn, còn phải đối phó với việc xem mắt mà Văn Tuệ sắp xếp, tháng ngày trôi qua lại càng buồn khổ không thôi. Dù nói thế nào, thì anh vẫn không muốn Trần Kiều đi gặp người lạ, ít nhất cũng phải hiểu rõ thân phận của người kia đã.
Theo lời của Trần Kiều thì người kia là em họ cô, bọn họ quen biết nhau nhiều năm mà anh lại chưa từng gặp bao giờ. Chu Ngọc Phân nghĩ nghĩ đã hiểu, đoán rằng Trần Kiều chỉ trả lời qua loa với Mạnh Dự, chưa nói cho Mạnh Dự về thân phận của Lý Tồn Căn. Chu Ngọc Phân tất nhiên cũng không nói.
Bà cũng ậm ừ thừa nhận. Chỉ là khi Mạnh Dự hỏi tên người kia thì bà nói theo bản năng. Bà không thấy được sắc mặt Mạnh Dự thay đổi. Khi Mạnh Dự vội vã rời đi, Chu Ngọc Phân cũng chẳng nghĩ về việc đối phương đến đây để làm gì.
Hôm nay bà ngủ muộn, ban ngày uống hơi nhiều trà, thời tiết lại thay đổi nên xương khớp cũng khó chịu. Hơn mười một giờ đêm Trần Kiều mới trở về, Chu Ngọc Phân vẫn còn ngồi ở phòng khách. Cô lặng lẽ vào nhà thay dép, rồi đi ra phòng khách thì thấy Chu Ngọc Phân đang ngồi trên sô pha khép mắt.
Trần Kiều đi lên tầng, Chu Ngọc Phân nghe tiếng động biết ngay là cô, dựa vào sô pha cười nói “Con về khi nào, ăn cơm không?”
Trần Kiều chậm rãi đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống sắc mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh, bờ môi căng mọng. Bên ngoài trời mưa to tầm tã, nhưng cô không hề bị ướt, chỉ thấy giọng hơi khàn khàn như bị cảm, “Con không ăn, sao mẹ còn chưa ngủ?”
Chu Ngọc Phân nhẹ nhàng vỗ đầu gối, “Bệnh cũ, đau không ngủ được.”
Trần Kiều đứng lên lấy túi thuốc tìm thuốc dán đưa cho Chu Ngọc Phân: “Mẹ nên đi gặp bác sĩ đi, dự báo thời tiết nói sắp tới mưa sẽ nhiều đấy ạ, cứ chịu đau thế này không phải cách. Ngày mốt con nghỉ con đi cùng mẹ.”
“Không hiệu quả đâu, cũng không phải chưa từng tìm danh y, bệnh này cũng phải xem duyên phận. Con biết bác sĩ Triệu kia không, rất nhiều người từ xa đến nhờ ông ấy khám bệnh, bệnh nào khó cũng trị hết, nhưng bệnh của mẹ uống mấy loại thuốc cũng không đỡ, chẳng sao đâu, không làm việc nặng là được.”
Mặc dù Chu Ngọc Phân có suy nghĩ tiêu cực đối với việc khám bệnh. Nhưng Trần Kiều vẫn quyết định đưa bà đi. Nói đến bác sĩ bỗng nhớ ở thôn Lý gia cũng có một vị, ông ấy cũng là một bác sĩ trung y rất nổi danh, không ít người bên ngoài nghe danh đến khám. Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Chu Ngọc Phân, dù cho có bài xích cũng phải đi một chuyến.
Đồng hồ chỉ mười hai giờ, Chu Ngọc Phân đeo kính nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường vội bảo Trần Kiều, “Nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Trần Kiều day day huyệt Thái Dương xoay người bước lên tầng, “Con đi tắm, có việc thì gọi cô giúp việc hoặc gọi điện thoại cho con cũng được.”
Chu Ngọc Phân gật gật đầu, nhìn Trần Kiều hỏi:
“Chân con sao vậy?”
Trần Kiều sững người, mặt đỏ lên. Sau khi cô và Lý Tồn Căn ăn cơm xong, về nhà lại bị anh ấn xuống sô pha, phát tiết giống như nhịn đói lâu ngày. Rất nhiều lần do cô quỳ trên mặt đất, anh xâm nhập từ phía sau, làm tình mà chẳng giữ chừng mực, hại đầu gối cô sưng lên hết rồi. Thật ra lúc ấy cô cũng không có cảm giác gì, còn lại anh tự trách muốn chết, cầm chân cô vừa hôn vừa xoa suýt nữa hại cô không thể về nhà được.
Xuống xe xong thì thấy khó chịu, mãi cho đến khi bước đi, cảm giác đau càng rõ ràng hơn. Trần Kiều đáp: “Tan làm không cẩn thận bị trượt té.”
Chu Ngọc Phân đứng dậy muốn xem vết thương của cô nhưng bị Trần Kiều ngăn lại, cố gắng chịu đau chạy lên tầng. Cô đóng cửa lại, tim còn đập rất mạnh, cầm đồ rửa mặt đi vào phòng tắm, chầm chậm cởi hết quần áo.
Khi mặc quần áo khí chất của cô dịu dàng tao nhã bao nhiêu thì khi cởi quần áo dấu vết ái muội, dâm loạn, phóng đãng bấy nhiêu. Trên người cô không có nơi nào bình thường cả, từ cổ, đến xương quai xanh rồi xuống hai đầu nhũ, những vết dâu tây nối liên tiếp nhau, trên eo vết tím rõ ràng, đầu nhũ đỏ sưng như sắp trầy, eo thậm chí còn có cả dấu răng chưa kịp biến mất.
Trên đùi toàn dấu hôn, giữa hai chân càng không dám nhìn. Rõ ràng ở bên kia đã tắm rửa một lần, nhưng có lẽ do bắn quá sâu, lúc ấy chưa lấy ra hết nên bụng có chút khó chịu, nơi riêng tư khác lạ rất rõ ràng, nhìn từ một bên sẽ thấy bụng cô hơi trương lên.
Cô nhẹ nhàng xoa một chút, những gì còn sót lại lập tức chảy ra ngoài, một dòng chất lỏng nóng hầm lan xuống mép đùi. Bụng cô hơi co giật vài cái, càng nhiều ái dịch vương vãi, tất cả đều là tinh dịch của anh. Nhìn chất lỏng màu trắng dính trên tay, cô hối hận vì đã nói với anh mình đang trong thời kỳ an toàn.
Tắm xong, nằm xuống giường cả người đều ủ rõ, cầm di động tìm số điện thoại của Lý Tồn Căn, chần chừ một lát rồi gọi cho anh. Bên kia nghe máy ngay lập tức, âm thanh trong trẻo cùng tiếng mưa rơi truyền vào tai cô.
“A Kiều, sao vậy?”
Cô chớp mắt một cái không nhớ nổi vì sao mình lại gọi cho anh.
“Anh đang đi về à?”
“Không có.”
Giọng anh rất nhẹ.
Tiếng mưa lớn như vậy ở nhà quả thật sẽ không nghe thấy. Im lặng trong chốc lát, Trần Kiều ngáp một cái, di động vang lên tiếng anh cố gắng kiềm chế kích động.
“A Kiều, em đang nhớ anh sao? Không có em nhà thật quạnh quẽ, anh sống một mình không quen chút nào. Khi nào thì em về, anh rất nhớ em.”
Cô yên lặng nghe anh nói, khi có cơ hội nói chuyện anh sẽ không bao giờ bỏ phí. Mặc dù đến Bắc Kinh chưa lâu, nhưng anh đã nói được tiếng phổ thông khá lưu loát, giọng anh dịu dàng dễ nghe. Người thanh niên điềm đạm xen lẫn chút trẻ con đang thổ lộ chân tình với cô. Dùng ngôn ngữ của các cô gái trẻ hay gọi thì đây chính là giọng nói khiến người ta mang thai. Trần Kiều vuốt vuốt tai, ngăn lại những lời thổ lộ của anh
“Tôi muốn hỏi anh hiện giờ bác sĩ Lý có khỏe không, có thể đi xa nhà không?”
“Làm sao vậy, ai bị ốm à?”
Cô nói với anh về bệnh xương khớp của Chu Ngọc Phân, muốn mời bác sĩ Lý đến khám. Bởi vì cô không muốn đến đó, nếu đối phương có thể đến đây thì tốt hơn. Lý Tồn Căn im lặng trong chốc lát “Bác sĩ Lý đầu năm đã qua đời rồi”.
Dù sao ông ấy cũng sắp 90 tuổi. Lúc đó Hoa Nhi có gửi thư cho anh, hỏi anh có về được không. Tang lễ làm rất lớn, nói ông ấy như ngủ một giấc thôi không chịu chút đau khổ nào cả.
Hóa ra là vậy, Trần Kiều tựa vào cửa sổ, hơi kéo bức rèm ra, nhìn trời mưa. Bỗng nhiên cô thấy một chiếc xe dừng dưới nhà, đèn chiếu về phía này, Trần Kiều hít sâu một hơi nhỏ giọng hỏi “Anh chưa đi sao, sao lại muộn như vậy?”
Lúc anh nói chưa về đến nhà cô cũng không để ý, nghĩ đâu chắc anh đang trên đường về thôi, kết quả người kia vẫn đang chờ ở cửa nhà cô. Cô về đã một tiếng rồi, lạnh thế này còn không về, ngồi ở ngoài chịu lạnh làm gì chứ? Mặc dù đã đoán được đáp án, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói.
Anh đưa mắt nhìn về phía cô, cách một màn đêm, không ai thấy rõ ai, chỉ có thể nghe được giọng nói của đối phương. Giọng anh ngập tràn thỏa mãn, “Muốn ở gần em một chút thôi. Chỉ cần nghĩ đến sau cửa sổ kia có em, dù trời có đổ mưa anh cũng không rời đi. Có thể tưởng tượng được em đang làm gì, hay hình bóng em vô tình đi qua cửa sổ, anh đều có thể nhìn thấy. Thật sự anh chỉ muốn nhìn em một chút, em đừng sợ nhé.”
Cô thuộc về quá nhiều người, dành thời gian cho ba cho mẹ, duy nhất thời gian dành cho anh là thì không. Thật ra anh rất thích những đêm như thế này. Ngoài trời thì mưa to, cô thì ở đây, chỉ cần đến gần là có thể thở chung một bầu không khí với cô rồi. Giờ khắc này họ hòa lẫn vào thế giới của nhau, không có người nào có thể quấy rầy.
Trần Kiều hơi tức giận, mặc dù cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, nhưng cô cũng không kiềm nổi: “Nếu đêm nay tôi không gọi điện cho anh, anh sẽ chờ cả đêm sao, có ai như anh không?”
“Không sao mà, cũng không phải lần đầu tiên, anh thích thế. A Kiều, em đừng tức giận, anh sẽ không bao giờ tổn thương em, anh vẫn luôn nhớ rõ.”
Trần Kiều như nghẹt thở, trái tim đớn đau chua xót, cô mím chặt môi để khống chế sự nôn nóng của mình, vài lần muốn lên tiếng nhưng không biết nên nói gì. Anh khẽ thở dài, “Mặc dù bác sĩ Lý qua đời nhưng trước đó anh từng làm ở xưởng sản xuất phenol nên có biết một vị bác sĩ rất giỏi, khi nào rảnh anh đưa hai người qua đó được không?”
Sáng sớm, Lý Tồn Căn đã lái xe đến trước cửa nhà của Trần Kiều. Chu Ngọc Phân lần đầu tiên gặp anh, bà khó nhịn mà đánh giá anh hồi lâu. Thấy người thanh niên này mặt trẻ hơn tuổi, cơ thể khỏe mạnh, vẻ ngoài thành thật, ánh mắt trong veo, quả thật không giống người xấu chút nào. Hơn nữa cậu ta đối xử với Trần Kiều rất chăm chút, hở tí là sợ cô không vui, tiếc thay khi lỡ chạm mắt với bà là bắt đầu trốn tránh, Chu Ngọc Phân hừ nhẹ một tiếng.
Lý Tồn Căn lo lắng sợ để lại ấn tượng không tốt cho mẹ, anh nghĩ nửa ngày mới dám mở miệng, không cẩn thận nói lắp
“A, A Kiều, đây là bữa sáng mua dưới nhà của chúng ta, quán em thích ăn đấy, sáng nay trước khi đến đây anh đã mua nó.”
Còn chưa nói xong anh đã biết mình phạm sai lầm. Sao lại là nhà của bọn họ được chứ, lớn mật quá rồi. Anh không dám nhìn sắc mặt của Chu Ngọc Phân, muốn giải thích hai câu, nhưng sợ nói nhiều lại càng sai, đành cúi đầu ánh mắt vừa lo lắng vừa đáng thương nhìn Trần Kiều. Trần Kiều cũng không dám nhìn mẹ mình, không nói gì chỉ chằm chằm vào đồ ăn sáng anh mua
“Anh mua hết quán nhà người ta luôn hả?”
“Bởi vì nghĩ… cũng không… nên mua nhiều thêm một chút”. Anh cẩn thận suy nghĩ để tìm từ.
Hai người ngồi phía sau ăn sáng, Lý Tồn Căn không dám nhìn, chỉ chăm chú lái xe. Bác sĩ anh nói hiện đang ở một trấn nhỏ cách nhà máy phenol không xa. Dù ba người đến rất sớm, nhưng không ngờ lại có nhiều người chờ sẵn như vậy.
Vị bác sĩ này nổi tiếng xa gần, hơn nữa tay nghề châm cứu cũng rất tốt, ai cũng khen. Sau khi khám cho Chu Ngọc Phân xong, thì bảo bà ra xếp hàng, nói bà bị bệnh thấp khớp và nhiễm độc quá nặng, tốt nhất là châm cứu, trước hết thử châm cứu ba đợt xem thế nào.
Hai mẹ con ngồi đợi ở khu khám bệnh, Lý Tồn Căn chạy đi chạy lại nộp tiền rồi mua thuốc. Chu Ngọc Phân nhìn anh, quay đầu nói với con gái
“Đây là bạn mà con nói sao, sáng ra đã dậy sớm như vậy, có vẻ không chính xác lắm nhỉ?”
Tuy bà nói vậy, nhưng trên mặt lại không có chút nghi ngờ nào. Dù bà rất bất mãn và chán ghét Lý Tồn Căn, thôi thì dù sao cũng lớn lên ở nơi đó, khó mà so đo được, cứ coi như không nhìn thấy vậy. Nào ngờ Trần Kiều lại tạo cơ hội cho bà gặp mặt Lý Tồn Căn, bà có chút không hiểu.
Trần Kiều cúi đầu, “Mẹ đừng thành kiến nữa mà, cứ nhìn thẳng vào bản chất xem người ta tốt hay xấu là được, chỉ vậy là giúp được đứa con gái đang bận bịu của mẹ rồi.”
Chu Ngọc Phân vỗ vỗ tay cô
“Mẹ không hiểu con nghĩ như thế nào, ba con chắc chắn không đồng ý đâu, chênh lệch quá lớn. Hơn nữa những việc đó, bé ngoan à, con thật sự có thể vượt qua sao? Lúc trước khi trở về con như thế nào, con hiểu rõ hơn mẹ.”
Chu Ngọc Phân rất rộng lượng, bà cũng là người có quan điểm sống cởi mở. Cho nên đối với chuyện Trần Học Binh và Vương Bình bà vẫn bình thường thoải mái. Chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của bà và con gái là được, một người đàn ông không thật sự quan trọng như vậy. Dù sao thì đời người, kết hôn lầm, rồi nửa đường đổi người cũng không hiếm gặp.
Tuy rằng chỉ có đầu gối đau, nhưng bác sĩ vẫn châm cứu cánh tay của Chu Ngọc Phân, thậm chí còn truyền thuốc. Vừa mới bắt đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng sau khi châm cứu đầu gối bà bắt đầu thải độc, đợi đến khi châm cứu xong thì hai chân đã đứng không nổi rồi.
Lý Tồn Căn tự giác ngồi xổm xuống cõng Chu Ngọc Phân. Trông thì gầy nhưng sức khỏe rất tốt, không hề run rẩy cõng bà lên xe. Về nhà, vốn định gọi cô giúp việc nhưng cô giúp việc lại đi chợ, anh cũng cần mẫn, vào bếp nấu nước nóng, rồi chia thuốc vào chậu cho Chu Ngọc Phân ngâm chân.
Trần Kiều ngồi bên cạnh, không can thiệp, cũng không giúp đỡ, Chu Ngọc Phân nhìn cô mấy lần mà cô không hiểu. Chờ sau khi làm xong đã giữa trưa, Lý Tồn Căn vội vã đi làm, cơm cũng chưa ăn.
Chu Ngọc Phân thấy con gái đi vào nhà, lại nhìn thoáng qua phía sau cô, kinh ngạc hỏi:
“Người đâu?”
Cô nhẹ nhàng đáp:
“Đi rồi, anh ấy còn phải đi làm.”
“Còn chưa ăn cơm.”
Lúc này đến lượt Trần Kiều kinh ngạc:
“Mẹ đồng ý giữ anh ấy ở lại ăn cơm à?”
Dù theo đạo lý đối nhân xử thế thì nên giữ anh ở lại ăn cơm, nhưng hoàn cảnh của họ đặc thù, không quá tất yếu, nên cứ như vậy để người ta đi rồi. Chu Ngọc Phân cũng không biết nên trả lời thế nào.
Tuần tiếp theo, sáng nào Lý Tồn Căn cũng lái xe đến đưa Chu Ngọc Phân đi châm cứu, sau đó cõng bà lên xe quay về. Chu Ngọc Phân không muốn phiền anh, để tài xế của nhà đi. Nhưng sau khi châm cứu xong, tài xế lại không cõng nổi bà, phải chờ mua xe lăn. Bác sĩ lại dặn dò nếu không có việc gì thì bảo người trong nhà mát xa để máu lưu thông tốt hơn.
Có lao động miễn phí, Trần Kiều sẽ không khách khí, Chu Ngọc Phân muốn từ chối nhưng Lý Tồn Căn từ nhỏ lớn lên trong núi, va đập không ít lần, anh biết xoa bóp, lực đạo vừa phải, bộ môn này cũng biết được ít nhiều. Từng mời một người chuyên nghiệp đến nhưng ấn không thoải mái bằng anh. Bà cũng không bài xích nữa, không thể từ chối sự sắp xếp của con gái, cuối cùng đành tùy ý hai đứa vậy.
Mấy ngày Chu Ngọc Phân đi châm cứu, Lý Tồn Căn đều phụ trách đưa đón nhưng chưa từng ngủ lại lần nào, dù trời mưa cũng kiên trì về nhà, sáng hôm sau lại đến sớm. Chu Ngọc Phân cũng khó giữ im lặng: “Bản tính cậu nhóc này như vậy, quả thật không tồi. Nhưng hai đứa, chung quy không thể được đâu.”
Trần Kiều đang bưng bát canh gà Lý Tồn Căn hầm, yên lặng uống, cũng không nói gì. Theo ý của Chu Ngọc Phân, bà cũng tìm hiểu về gia cảnh của Lý Tồn Căn. Cho dù anh vô tội nhưng vẫn tạo ra tổn thương cho Trần Kiều. Mặc dù ở trước mặt bà biểu hiện khá tốt nhưng trong lòng bà vẫn không thể chấp nhận được.
Nghe nói anh là một người có chí tiến thủ, cũng đã thi vào đại học sắp tốt nghiệp. Công việc hiện giờ cũng rất tốt. Bà nghĩ nên cho anh ít tiền để anh về nhà đi. Cũng hỏi qua ý kiến của Trần Kiều, nhưng cô chỉ lảng sang chuyện khác, không nói cắt đứt liên lạc, càng không nói về sau sẽ như thế nào.
Chu Ngọc Phân lắc đầu, không quản nữa.
Lý Tồn Căn dừng xe dưới công ty của Trần Kiều. Mấy ngày nay anh mệt chết đi được, gầy đi nhiều rồi, nhưng anh vẫn luôn cố gắng, tinh thần lại cực tốt. Trần Kiều vừa ra ngoài thì thấy xe anh, cũng không cần anh mời, tự ngồi lên ghế phụ. Lý Tồn Căn đang ngủ gà ngủ gật, lập tức tỉnh dậy.
Trực tiếp lái xe về nhà, anh nhanh chóng làm mấy món ăn Trần Kiều thích. Ăn cơm xong, anh dọn dẹp bàn ăn còn Trần Kiều thì đi tắm. Cô chui vào chăn đọc sách, lắng nghe tiếng nước rầm rập trong phòng tắm. Thật ra mẹ cô hỏi cô nghĩ như thế nào, Trần Kiều không thể nói rõ được. Nói rằng cô đang sống cùng Lý Tồn Căn? Hay thừa nhận anh trước mặt mọi người? Cô thật sự không làm được. Nhưng chia tay, không liên hệ, cả đời không qua lại với nhau cô càng không làm được.
Trạng thái hiện giờ cũng rất tốt, ở bên nhau lại tựa như không. Chẳng ai quản ai, cô muốn thoải mái tự do, thì cứ dùng cách này sống với anh vậy. Cô lâu rồi chưa nằm trên giường này, tất cả đều là hương thơm sạch sẽ của anh. Trần Kiều cọ cọ, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, một góc chăn bị vén lên, mùi hương vừa tắm xong bay vào mũi.
Cả người anh nóng hầm áp sát rồi ôm chặt lấy cô, mũi anh ma sát cổ cô. Thấy cô đưa lưng về phía anh, Lý Tồn Căn lật người cô lại, vùi đầu xuống ngực cô. Nụ hôn mang theo hơi thở lành lạnh dừng trên da thịt ấm áp. Khẽ mơn trớn, Trần Kiều nghĩ anh muốn làm tình, ôm đầu anh, chờ động tác tiếp theo.
Nhưng anh chỉ ôm eo cô, nhắm mắt hôn cô, giọng khàn khàn
“Anh buồn ngủ quá, A Kiều, em đừng đi, để anh ngủ một lát, một tiếng thôi được không. Chờ tỉnh anh sẽ đưa em về, không lừa em đâu, đừng bỏ anh lại, đừng đi…”
Chờ cô cúi đầu xuống nhìn, anh đã ngủ say. Im lặng ngủ trông còn đẹp hơn những diễn viên mà cô vẽ. Mà khi chìm vào giấc ngủ anh vẫn lo lắng bất an, hơi hơi nhíu mày. Trần Kiều đặt tay lên mặt anh, vuốt ve, đầu ngón tay dừng ở giữa mày anh, khẽ sờ. Cô kề sát tai anh, thì thầm: “Ngủ ngoan nhé, em không đi đâu, chờ anh tỉnh dậy là có thể thấy em mà.”
Những nếp nhăn giữa mày cuối cùng giãn ra, hơi thở anh càng ngày càng đều.