Giường đệm mềm mại ấm áp, tiếng huyên náo rộn ràng loáng thoáng từ phương xa truyền đến, tựa như có thể ngủ thêm giấc nữa. Nhưng mà dù cho hôm nay là thứ bảy thì vẫn còn rất nhiều việc để làm, lên núi đưa quần áo giữ ấm cho mẹ, xong thì đi ăn cơm với ba, đêm còn có tiệc sinh nhật của đồng nghiệp…
Trần Kiều nghĩ đến chuyện hôm qua, cô cọ đầu lên gối, chợt cảm giác được một thân thể ấm áp phía sau, cô lập tức tỉnh táo hơn phân nửa. Cô nheo mắt lại để thích ứng ánh sáng trong chốc lát, rồi dễ dàng nhớ lại chuyện tối qua.
Cô trốn tránh, cẩn thận lấy cánh tay đang khoác lên eo cô ra, thoát khỏi vòng ôm rắn chắc ấm áp kia. Dù chỉ dùng rất ít sức nhưng trên lưng cô lại đau đớn như bị nghiền qua, bắp thịt cả người đều kêu gào phản kháng sự vận động quá mức, rõ ràng đã ngủ một giấc say mà sao còn mệt hơn lúc tăng ca ba ngày chưa chợt mắt thế này.
Đau đớn làm cơ mặt cô vặn vẹo, Trần Kiều dùng chăn mỏng che ngực, thẫn thờ ngồi ở đầu giường. Cái chăn chỉ miễng cưỡng che được chóp đồi tròn cao, xương quai xanh xinh đẹp như đang tung cánh, đường cong nơi thắt lưng như được dùng bút phác họa ra. Trên đó có thể nhìn thấy rõ những vết đỏ rõ ràng, vô cùng lộn xộn, chằng chịt, đủ để thấy tình hình đêm qua kịch liệt đến mức nào.
Cô ngây ngốc đờ người ra, quay đầu liếc về sau một cái, người vốn cho rằng đang ngủ say lại đang mở to đôi mắt trong suốt, lẳng lặng nhìn cô. Khi đối diện với tầm mắt cô, anh như đã làm sai chuyện gì lập tức chột dạ né tránh, muốn chống tay dời về sau nhưng lại không đủ sức.
Cô không muốn trao đổi, không muốn thừa nhận, tốt nhất là cứ mập mờ trôi qua như lần trước đi, ai cũng không cần nói gì cả.
Lúc này Trần Kiều còn đang hỗn loạn, suy nghĩ không được rõ ràng, tiềm thức lên tiếng chỉ huy cơ thể lựa chọn trốn tránh, cô chống vào tủ đầu giường đi xuống, nhưng bước chân cứ như đạp trên mây, hai chân không nghe sai khiến vấp phải anh rồi sắp ngã về phía trước.
Cô giật mình, trong lòng đã chuẩn bị tốt tâm lí sẽ té ngã. Nhưng đau đớn lường trước không ập đến, cô mở mắt ra, ánh mắt lập lòe: “Thả tôi ra.”
Anh lơ lửng phía trên cô, mặt đối mặt, tiến lên chút nữa là có thể chạm đến chóp mũi cô, nhưng thấy biểu cảm căng thẳng né tránh, anh biết cô lại không muốn thừa nhận. Lần trước anh bị bệnh hồ đồ mới để cô lặng lẽ chuồn êm, lúc này đây sao có thể tiếp tục đần độn để vụt mất cơ hội tốt này chứ.
Vẻ mặt Lý Tồn Căn ngầm chịu đựng, dù đã gắng sức thể hiện khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt vẫn toát lên sự nôn nóng, hoảng loạn: “Em biết rõ đó là anh mà, em đã nói em sẽ không hối hận, A Kiều, em không thể như vậy được. Chúng ta, đã hai lần…, hôm qua em còn thì thầm bên tai anh, em nói em rất thoải mái, bảo anh dùng thêm sức một chút…”
Trần Kiều xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô ném chăn mềm xuống, hai người hoàn toàn trần trụi nằm trên mặt đất, cô hơi cuộn người lại, giọng nói như van xin: “Đừng nói nữa, tôi đã sớm nói rõ, tôi không cần anh, đừng miễn cưỡng theo tôi nữa, chuyện này sẽ không xảy ra lần hai đâu.”
Cả người Lý Tồn Căn như một quả bóng hơi bị rút hết khí, tinh thần anh lập tức uể oải, nước mắt lóng lánh, hèn mọn nài nỉ cô: “Thế nhưng em không thể phủ nhận, chúng ta đã làm tình được. Anh thật sự biết lỗi rồi, em cho anh một cơ hội có được không? Em nói em không trách anh, không hận anh, nhưng em vẫn xa cách, trốn tránh anh, em không cho anh một cơ hội nào chứng minh bản thân cả, thật ra em vẫn luôn xem thường anh đúng không. Anh hại em chịu khổ, anh xứng đáng bị trừng phạt. Đã vậy thì, em cứ lòng dạ sắt đá để anh làm trâu làm ngựa cho em đi, em muốn sai khiến anh thế nào thì cứ sai khiến thế ấy, để anh chuộc tội cho em, cả đời này em cũng đừng buông tha cho anh, có được không?”
Anh vừa nói chuyện không mạch lạc, vừa tránh sang một bên, mặc cho Trần Kiều vùng vẫy cũng không để cô đi. Anh quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh trắng nõn, mặt dán sát lên bụng nhỏ của cô, hôn lấy cái rốn đáng yêu, van xin hết lần này đến lần khác.
“A Kiều, em đừng bỏ rơi anh. Là em dẫn anh rời khỏi núi, em đừng ném anh lại. Để anh theo em, cho anh một cơ hội sửa sai, làm lại cuộc đời nhé…” anh càng nói càng hôn xuống dưới, cực kỳ không muốn rời xa cô, bộ dạng sắp khóc đến nơi. Tối qua làm tình quá mức mãnh liệt đến bây giờ vẫn còn cảm giác, nơi riêng tư vẫn còn trong trạng thái chết lặng. Cô không muốn lặp lại lần nữa.
Cuối cùng Trần Kiều cũng không trả lời bất kì vấn đề nào của Lý Tồn Căn..Cô bị anh vướng víu quá phiền phức, chỉ vứt lại một câu: “Nếu cứ được voi đòi tiên thì không cần gặp tôi nữa” rồi vội vàng trốn vào phòng rửa tay.
Ăn tối với Trần Học Binh xong đã bốn giờ chiều, hôm nay không kịp lên núi rồi, Trần Kiều gọi điện cho Chu Ngọc Phân bảo ngày mai sẽ đến, xong việc cô lại lang thang trên đường. Chẳng hay lúc nào đã đi đến trung tâm mua sắm lúc trước cô hay đến, cô chọn một chiếc ghế dài cạnh đài phun nước, ngồi xuống, do dự không biết có nên về nhà sớm không.
Ánh đèn mờ ảo, chập tối không khí lạnh dần, quảng trường vô cùng nhộn nhịp. Đứa nhóc cầm quả bóng bay chạy tung tăng, phụ huynh bé cẩn thận theo sát phía sau. Trần Kiều nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi một ly cà phê nóng hổi xuất hiện ngay trước mắt cô mới sực tỉnh.
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc kia, mới mấy tháng không gặp mà đã cảm thấy quá xa lạ. Mạnh Dự cắt tóc ngắn, dường như gầy đi một chút, mặc một chiếc áo khoác sợi lanh, trông khá chững chạc và điển trai.
Quan hệ trước đây của bọn họ cũng không tốt đẹp đến mức chuyện gì cũng nói cho nhau nghe, trải qua bao nhiêu chuyện rồi chia tay nhưng họ vẫn có thể ngồi chung với nhau, hỏi thăm nhau. Chỉ có điều, vẫn có vài thứ không như trước, không còn những lời khách sáo sáo rỗng nữa, bù lại là sự im lặng kéo dài.
Mạnh Dự cầm ly cà phê, nhìn theo tầm mắt của Trần Kiều: “A Kiều, em vẫn ổn chứ?”
Trần Kiều “ừ” một tiếng, Mạnh Dự lo lắng nhìn cô: “Chú và cô đã ly hôn, em dự tính sẽ thế nào, mọi chuyện trong nhà đã thu xếp ổn thỏa hết chưa?” Anh vẫn sợ Trần Kiều sẽ chịu thiệt thòi, tính tình cô thật ra vẫn như một đứa trẻ, đôi khi làm việc quá cảm tính. Nếu có thể ngăn cản chuyện ba mẹ ly hôn, thì từ bỏ mọi quyền thừa kế tài sản, Trần Kiều cũng dám làm.
Cô nhớ lại những lời ba nói trong lúc ăn cơm hôm nay. Vương Bình đã lớn tuổi, mang thai rất nguy hiểm, lúc khám thai bác sĩ đã nhiều lần thông báo dường như thai nhi có vấn đề về tim, khoan nói đến việc Vương Bình phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn lúc sinh đẻ, riêng phần thai nhi thôi, nếu được sinh ra, khả năng vô cùng cao nó sẽ phải chịu khổ suốt đời, những bệnh bẩm sinh cũng không ít.
Vậy nên bác sĩ đề nghị không nên giữ lại, Trần Học Binh cũng không muốn giữ, nhưng Vương Bình không chịu, liều chết cũng muốn có một đứa con, hai bên đang trong thế giằng co. Bộ dạng sầu muộn khi nói chuyện của ông không giống giả vờ, Trần Kiều chưa bao giờ nghĩ người ba tựa như thiên thần luôn bảo vệ che chở cô cũng có lúc bó tay hết cách.
Ba bỏ rơi mẹ, cô mất đi gia đình vẹn nguyên, nghĩ tới đã thấy căm hận. Thế nhưng, đó là người ba thật lòng yêu thương cô, ông đã già rồi, hai làn tóc mai bạc phơ, nếp nhăn nơi khóe mắt dường như đã nhiều hơn sau một đêm, thật sự cô không nỡ nhìn thẳng dáng vẻ ấy, thân là một người con, cô không thể không đau lòng.
Sau lần gặp mặt đó, tâm trạng cô liên tục suy sụp, nhưng cũng chẳng có cách nào. Nghe Trần Kiều nói xong, Mạnh Dự cũng không biết nên an ủi thế nào cho phải, chỉ đành im lặng theo cô. Trần Kiều không muốn bầu không khí trở nên quá u uất, cô hỏi thăm Mạnh Dự tình hình gần đây.
Anh cười khổ một cái, thật ra anh vừa mới đi xem mắt cô gái được đồng nghiệp của Văn Tuệ giới thiệu cho, đối phương là một y tá, vẻ ngoài khá xinh đẹp, tính tình dịu dàng. Văn Tuệ cực kỳ thích, mấy cô được giới thiệu trước đó anh đều từ chối, nhưng cô gái này, mặc kệ thế nào Văn Tuệ cũng bắt anh đi xem mắt cho bằng được.
Mạnh Dự không chịu đi, Văn Tuệ tưởng rằng con trai vẫn còn qua lại với Trần Kiều, bà ấy định gọi điện cho cô, xin cô đừng đeo bám con trai mình nữa. Lúc này Mạnh Dự không còn cách nào khác, đành đi gặp mặt đối phương một lần, tuy rằng mang theo tâm lí bài xích, nhưng dù sao đối phương cũng là cô gái tốt, nói chuyện một chút cũng không sao, anh muốn thử xem biết đâu có thể buông được Trần Kiều, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng khi vừa cùng người nọ bước ra khỏi cửa, Mạnh Dự lại nhìn thấy Trần Kiều đang ngồi ở kia, vẫn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người làm anh si mê, nỗi niềm không cam tâm khi đánh mất cô lại mạnh mẽ dâng trào hơn bao giờ hết. Mạnh Dự đuổi khéo cô gái mình xem mắt, rồi không nhịn được mà đi đến trước mặt Trần Kiều.
Khó khăn lắm anh mới kiềm lại được xúc động muốn nắm tay cô, anh mím môi hỏi: “A Kiều, anh, anh còn có thể không?”
Không cần nói rõ câu tiếp theo, hai bên điều hiểu ý, Trần Kiều thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Mạnh Dự hít sâu một hơi, anh biết rõ Văn Tuệ sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ, cũng biết rõ Trần Kiều tuyệt đối sẽ không bao giờ cam chịu uất ức, anh còn trông chờ điều gì đây.
Đến dưới lầu tiểu khu, Trần Kiều chào tạm biệt Mạnh Dự, nhưng người kia lại muốn đưa cô lên tận nhà, ánh mắt anh vẫn dịu dàng như vậy: “Không biết sau này còn có cơ hội nào không, để anh đưa em về đi, A Kiều, lần cuối thôi.”
Cô gật đầu: “Người xem mắt không tệ, thử ở bên nhau đi, Mạnh Dự, anh vẫn luôn xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất.”
Đứng trước cửa, đã đến giây phút phải chia tay, Mạnh Dự rốt cuộc không kìm lòng được, nắm lấy tay Trần Kiều: “Thật xin lỗi, đến cuối cùng, anh lại chẳng thể thực hiện được lời hứa nào, rõ ràng đã nói mãi mãi không bỏ rơi em. Anh không cam lòng, A Kiều, anh thật sự không cam lòng…”
Tâm trạng Trần Kiều phức tạp, đang định đẩy Mạnh Dự ra thì cửa phòng chợt mở. Lý Tồn Căn mặc quần áo ở nhà, đi dép lê, trên tay cầm túi rác, tận mắt trông thấy Trần Kiều và bạn trai cũ ôm nhau, cơ thể khắp người anh lập tức căng cứng, y hệt như con sư tử đực bị xâm phạm lãnh địa, u ám trừng mắt nhìn đối phương, dáng vẻ cứ như không phải anh chết thì là tôi chết ấy.
Cũng không biết não bị úng nước hay xảy ra chuyện gì, trong tiềm thức, Trần Kiều cảm thấy không thể để Mạnh Dự biết được thân phận của Lý Tồn Căn, miệng nhanh hơn não nói: ”Đây là em họ của em, đang ở nhờ nhà em.” Nói xong lại cảm thấy không ổn lắm, nhưng nhất thời chẳng nghĩ được lời lẽ nào hay hơn, đành phải ngậm miệng.
Hai người đàn ông trẻ tuổi chỉ nhìn nhau, ánh mắt chứa vẻ thù địch chỉ có hai người có thể nhận ra, hai luồng điện vô hình giao chiến trong không trung, như chỉ một giây tiếp theo thôi nó sẽ văng ra tia lửa khắp nơi, bốc lên lửa chiến. Lý Tồn Căn siết chặt nắm đấm, lách người qua một bên, cất giọng trầm thấp: “Chị họ, có muốn mời bạn của chị vào ngồi không?”
Trực giác mách bảo Trần Kiều không nên để hai người này ở chung, lời từ chối đã đến bên miệng, thế nhưng lại bị Mạnh Dự nhanh hơn một bước: “Vậy cảm ơn nhé.” Nói xong anh ấy đã đi thẳng vào trong.
Cô đành đi vào theo, Lý Tồn Căn giống như chủ nhà, vô cùng tự giác tìm cho Mạnh Dự một đôi dép lê. Anh bỏ túi rác ở trước cửa, lấy dép của Trần Kiều ra rồi đặt cạnh chân cô, chờ cô đổi giày xong cất đôi cao gót lại tủ giày, tự nhiên trôi chảy như đã làm trăm nghìn lần rồi.
Mạnh Dự thấy vậy, ý cười càng lúc càng mờ nhạt. Trong phòng dường như không có dấu vết hai người đang ở chung, Mạnh Dự mượn cớ vào nhà vệ sinh, cũng chỉ nhìn thấy bàn chải đánh răng và dụng cụ rửa mặt của Trần Kiều, trong lòng anh ấy nhẹ nhõm hơn không ít.
Anh ấy trở lại ngồi trên sô pha, chậm rãi ung dung. Lý Tồn Căn chiếm nhà bếp, còn hỏi Mạnh Dự có muốn ở lại ăn tối không, anh pha trà nhài bưng đến đặt trên bàn, nhưng chỉ rót có hai ly. Mạnh Dự đưa ly trà đến bên miệng, lại thấy Lý Tồn Căn thuận tay cầm ly trà mà Trần Kiều vừa đặt xuống, uống một ngụm. Trần Kiều chẳng có phản ứng gì, chẳng biết là do không chú ý hay là do bọn họ trước giờ vẫn luôn như vậy.
Mạnh Dự như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than nhưng lại không muốn rời đi, anh ấy vẫn cố kìm nén. Trần Kiều xem ti vi cùng Mạnh Dự. Lý Tồn Căn bận trước bận sau, dưới bếp tỏa ra hương thơm của súp, anh lại vào nhà vệ sinh, ôm một đống quần áo ra ngoài. Anh đi thẳng vào phòng ngủ của Trần Kiều lấy móc, phơi đồ ở ban công, giữa chừng còn bảo Trần Kiều lấy thêm móc giúp anh, Mạnh Dự ngẩng đầu nhìn. Trên tay Lý Tồn Căn cầm một chiếc quần lót màu hồng, dường như chỉ to bằng lòng bàn tay anh, anh thành thạo giũ ra, treo lên, rồi lại cầm lên một chiếc áo ngực cùng bộ.
Mạnh Dự dằn lại nỗi khó chịu trong lòng, đây gần như là bữa ăn khó nuốt nhất từ khi anh ấy sinh ra đến nay. Trước kia anh ấy cũng từng ăn cơm với Trần Kiều, nhưng đây là lần đầu nhận ra cô rất kén ăn, không ăn gia vị một màu, thịt gà không ăn da, cá không ăn đầu, thích ăn những món đậm đà nhưng riêng canh lại thích thanh đạm.
Người em họ kia vừa ăn vừa chú ý đến Trần Kiều, chăm sóc cô vô cùng chu đáo. Trần Kiều tuy rằng ghét bỏ những món anh gắp cho cô, nhưng vì rất hợp khẩu vị nên cô vẫn ăn. Ngay cả bản thân cô cũng không để tâm, bề ngoài tuy hay chê anh dài dòng, nhưng thực chất lại rất tin tưởng anh, anh vừa thu đũa lại, cô đã cho đồ vào miệng.
Bữa ăn này chẳng thể nào nuốt trôi, lúc Lý Tồn Căn dọn dẹp bát đũa Mạnh Dự đã chẳng thể ngồi yên được nữa, anh ấy đứng dậy muốn đi. Trần Kiều muốn tiễn Mạnh Dự xuống lầu, Lý Tồn Căn mượn cớ vứt rác tiện thể tiễn khách luôn, Mạnh Dự cũng muốn hiểu thêm Lý Tồn Căn. Hai người họ nhất trí không để Trần Kiều tiễn, thế là cô lại ngồi xuống.
Thang máy đến tầng một, không ai nói lời nào, Lý Tồn Căn một tay cầm túi rác, một tay đút vào túi quần, giống như một cậu nhóc to xác lười biếng. Mạnh Dự khẽ cười, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu không phải em họ của cô ấy, đúng chứ?”
Trong lòng Lý Tồn Căn khó chịu nhưng không muốn để lộ ra ngoài, anh mỉm cười: “Anh đoán xem.”
“Cậu biết không, thật ra, A Kiều rất giỏi nói dối, mỗi lần nói dối người khác cô ấy sẽ nhìn người đó rất nghiêm túc. Nhưng người hiểu cô ấy sẽ không bị cô ấy lừa nữa, cho nên tôi biết cậu không phải em họ của cô ấy.” Hẳn là do sự quen thuộc đến mức nào đó của họ đã cho Mạnh Dự sự tự tin này.
Dấm chua chất chứa bao năm trong lòng Lý Tồn Căn bắt đầu dâng trào sôi sục, chua đến khoang mũi tê rần, anh bày ra dáng vẻ đoan chính dù đứng trước nguy cơ tràn ngập. Mọi cơ chế phòng bị trên người đều được phát động, không ngừng cảnh báo, giống như loài thú dữ gặp phải kẻ thù đáng gờm nhưng chẳng có cách nào chống trả, sốt ruột không yên.
Trần Kiều ngán ngẩm ngồi xem chương trình tổng hợp, nghe tiếng mở cửa cũng chỉ liếc mắt một cái. Lý Tồn Căn không nói lời nào bước vào, thu dọn bàn ăn, rửa sạch bát đũa, lau dọn nhà một lượt, xong xuôi lại rảnh chuyện bắt đầu vệ sinh, quét dọn.
Anh vẫn luôn rất chịu khó, từ khi anh nấu ăn cho cô, thì mọi chuyện vệ sinh trong nhà Trần Kiều cũng chẳng động đến nữa.
Rõ ràng không có hạt bụi nào, cũng chẳng có gì để quét dọn, vậy mà anh cứ vùi đầu vào làm, Trần Kiều bỏ gối xuống, đi đến sau lưng anh: “Anh làm gì đó? Làm việc cả tuần không mệt à, nghỉ ngơi đi.”
“Không mệt, dọn sạch sẽ thì em ở cũng thoải mái hơn. Tiếp đãi bạn bè gì đó cũng rất tiện.” Anh thấp giọng nói. Anh thật sự bận lòng Mạnh Dự, nhưng anh biết bản thân mình không có tư cách nói gì, sợ hỏi xong lại tự chuốc nhục vào thân.
Cô đi theo sau lưng anh, nhìn anh quét dọn ban công, rồi lại dọn nhà vệ sinh, cô cũng không ngăn không quản được. Bóng đêm hoàn toàn bao phủ, anh vẫn không định rời đi, Trần Kiều cũng không mở miệng đuổi người. Cô mở tủ tìm đệm chăn, bị anh trông thấy, anh hoàn toàn chịu hết nổi, ôm cô từ trên ghế thả lên giường, tủi thân thật sự: “Anh không muốn ngủ một mình.”
Trần Kiều giang hai tay nằm ngửa, không hiểu nổi mà hỏi anh: “Người muốn ở cùng nhau là anh, mới ngày đầu tiên đã phụng phịu cũng là anh, nếu thật sự không thoải mái thì không cần chịu đựng đâu” Cô thì có cũng được, không có cũng chả sao, nếu không phải sáng nay anh chơi xấu thì chắc chắn cô đã không giữ anh lại rồi. Mới một ngày mà đã hối hận.
Anh hoàn toàn hoảng rồi, muốn giải thích: “Anh không có phụng phịu.” Thế nhưng sự thật lại bày ra trước mắt anh, anh cũng không thể nói mình để tâm những lời của Mạnh Dự được, cũng không dám yêu cầu cô đừng dính dáng gì đến Mạnh Dự, vì anh sợ bản thân lại nhận lấy hậu quả bị bỏ rơi.
Cuối cùng hai người vẫn ngủ cùng nhau, cả đêm Trần Kiều đều đưa lưng về phía anh, Lý Tồn Căn nhìn chằm chằm bóng lưng cô mà ngẩn người, lặng lẽ nhích lên phía trước, không nghe lời ôm cô từ phía sau. Khi cô đã ngủ mê man, anh nhỏ giọng nói: “Đừng đổi ý, đừng thích Mạnh Dự, anh sẽ đối tốt với em mà…”
Sau khi ở chung với nhau, anh đã mất khả năng kiềm chế dục vọng rồi, mỗi ngày đều trong thời kỳ động dục, cứ dính vào là không yên được. Có lần Lý Tồn Căn đón Trần Kiều tan làm, phát hiện cô ra ngoài uống nước với Mạnh Dự, ngoài miệng thì anh không nói gì nhưng ban đêm lại tàn nhẫn giày vò cô hồi lâu.
Trần Kiều tức giận đến mức vừa cào vừa cấu, anh như một chú chó to mặt dày, đẩy không được, mắng không đi, càng không vui anh càng mạnh mẽ. Ức hiếp đến mức cô chỉ còn biết kêu khóc thảm thiết. Mấy lần làm tình trước đó Trần Kiều đều không nói chuyện, Lý Tồn Căn cũng chẳng phí sức nói, tất cả sức lực đều dùng để làm cô.
Hiện tại đã thân cận với cô hơn, nên anh nói nhiều hơn. Anh đánh lên cái mông nhỏ đang đưa về phía mình, đâm cô, đâm cô cho đến khi vừa khóc vừa kêu: “Đừng mà, Lý Tồn Căn… A, khốn kiếp, súc sinh, a, anh… ư ưm…”
Anh hôn cổ cô, chuyển động càng lúc càng mạnh, thở gấp nói: “Súc sinh đang làm em này, như thế này có thoải mái không? Sao lại thế? Em muốn cắn đứt anh à… chị họ à, em trai đang làm gì chị đây?”
Trần Kiều lập tức nói năng lộn xộn, giọng nói khàn khàn: “Đừng, đừng như vậy mà, anh đâu phải thế ah… Ưm ưm, a ha.”
Khi anh gọi cô là chị họ, Trần Kiều như có cảm giác đặc biệt gì đó, lên đỉnh rất nhanh. Có lẽ do cô không chịu nổi cảm giác cấm kỵ này. Lý Tồn Căn cũng thoải mái đến mức sắp thăng thiên. Chợt nhớ lại cô đã che giấu mối quan hệ của hai người trước mặt Mạnh Dự, còn hẹn hò với anh ta chẳng thèm giấu anh, chẳng thèm quan tâm anh có khó chịu hay không, nghĩ vậy, lòng anh vừa chua vừa chát. Cơ thể đang vô cùng sung sướng cũng không dập tắt nổi sự đau lòng, chua xót, khó chịu muốn khóc, anh lại càng muốn ức hiếp cô hơn.
“Chị họ, chị họ, em trai đang ở bên trong cơ thể chị, cắm vào thật sâu, ưm… chị sờ bụng chị đi. Nào, có sờ đến em chưa, chị họ, em bắn bên trong chị có được không, em trai bắn bên trong chị họ…” Đúng là anh cố ý, anh cố ý trêu chọc Trần Kiều, khiến cô sụp đổ. Thấy cô khóc, anh không dám quấy rối nữa, rút ra rồi bắn lên bụng cô.