• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CẢNH BÁO: H NẶNG, sẽ gây ra cảm giác khó chịu cho người đọc, yếu bóng vía xin đừng mở chương.

Tháng 3 tiết trời rét đậm dần tan, tuyết đọng ven đường bắt đầu hòa vào làn gió xuân, bùn đất trộn lẫn mất đi vẻ lấp lánh bao ngày. Không khí bình thường lạnh thấu xương nay đã chuyển thành se se lạnh, tuy nhiên cơn gió vừa thổi đến vẫn như con dao rạch vào xương cốt như cũ. Chú bảo vệ ở lầu một đúc tay vào túi áo, dạo quanh sảnh, lắc nhẹ cổ vô định nhìn đoàn người qua lại.

Phải sửa lại bản phác thảo vì ngày mai cần dùng, Trần Kiều nhớ lại những ngày qua, chẳng có gì ngoài công việc. Cô mặc áo khoác vào, lần nữa cầm theo ly nước đi xuống lầu, giờ tan tầm là  giờ cao điểm nên tất cả mọi người đều ùa  xuống tầng.

Lúc trong thang máy, tuy không khí khá ít nhưng vẫn rất ấm áp, vừa đặt chân ra khỏi cửa nửa bước, gió lạnh lập tức thổi đến xuyên thẳng qua lớp vải vóc. Sau khi tìm được xe, điều đầu tiên cô làm chính là bật điều hòa, giờ đây cô mới hoàn toàn thong thả ung dung lấy di động ra xem tin nhắn.

Vòng tròn màu đỏ trên cùng hiển thị số 19, tên “Em Họ”. 30 phút nữa mới tan làm mà Lý Tồn Căn đã bắt đầu nhắn tin quấy rầy cô rồi, không thấy trả lời là nhắn liên tục, ban đầu Trần Kiều còn để ý đến anh, nhưng khi cô bận là sẽ bỏ qua một bên.

Anh đã quá hiểu tính cô, Trần Kiều chỉ ăn mềm không ăn cứng, càng là em họ đáng thương thê thảm càng được cô quan tâm. Rõ ràng khi làm việc anh chẳng nói một câu vô nghĩa với ai cả, chỉ với cô là nói mãi không xong, chơi xấu, làm nũng, giả ngốc, khoe mẽ, đã sớm dùng tới mức quen thuộc rồi.

Gần đây nhất là lần anh đi công tác ở phía Nam, cũng ít nhất 5 cuộc gọi kèm hàng chục tin nhắn mỗi ngày. Anh muốn biết toàn bộ hoạt động của cô, kể cả sinh hoạt lẫn công việc hằng ngày, Trần Kiều thì sợ anh quan tâm quá nhiều, lúc vui thì kể không vui thì sẽ lờ đi. Dù biết tiếp đó sẽ có vài chục tin nhắn gửi đến cô như ném boom đấy.

Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua màn hình, cô mỉm cười theo từng câu từng chữ mà anh gửi đến.Tin nhắn cuối cùng là ngày anh sẽ về, muốn được cô đón, không thấy cô trả lời nên luôn hỏi có được không em. Trần Kiều cất di động, về ăn cơm cùng Chu Ngọc Phân.

Rồi ngày đón anh cũng đến, sáng đó sau khi tắm xong, cô thay một bộ đồ thật đẹp, giờ vẫn còn hơi sớm, cầm quyển sách lên nhưng không đọc chỉ đi tới đi lui trong phòng. Đầu tiên cô phải đến nhà ga đã, bên ngoài không khí ẩm thấp, trời thì âm u, chắc hẳn chiều nay sẽ có một trận mưa lớn.

Cô đưa tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ mới mười phút trôi qua, không biết là vì chờ đợi hay vì lạnh mà thời gian lại dài đến lạ. Người bên cạnh bắt chuyện với cô, nói vài câu về thời tiết và tình hình giao thông, giọng nói oang oang khắp phòng chờ.

Trần Kiều đứng lên, bất giác kiểm tra lại quần áo, ngẫm nghĩ một chút cô lấy thỏi son trong túi ra dặm lại. Trần Kiều đợi anh ở một vị trí rất tốt, không xa không gần, ra khỏi nhà ga là có thể thấy cô.

Vừa sải bước ra cửa lớn liếc mắt một cái là gặp được cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo măng tô màu, bên trong là áo lông trắng, rất hợp với màu quần jean cùng đôi cao gót. Cao gầy thon thả, duyên dáng yêu kiều trong đám đông, dịu dàng như làn sóng lăn tăn, phong tình vô cùng, gương mặt trắng tuyết đã được trang điểm kĩ càng, đôi mắt đen láy, bờ môi đỏ mọng.

Điều không hoàn mỹ duy nhất, chính là tên đàn ông đang nói chuyện với cô, cầm điện thoại giống như đang xin phương thức liên lạc. Lòng vừa thỏa mãn ngọt ngào cùng cực, bỗng nhiên từ không trung lại toát ra mùi giấm chua ngàn năm nào đó, chua muốn rớt cả răng. Anh vừa giận dỗi vừa tủi thân, nghĩ mình đã cất công về sớm, công việc dí muốn điên người, cô ấy lại vừa nói vừa cười với người lạ.

Anh đi qua kia rồi đứng như một cây cột, gương mặt nghiêm túc, chẳng hề quan tâm lời nói; “Anh về rồi, đi thôi.”

Trần Kiều kinh ngạc nhìn anh, hoài nghi có phải anh lại đứt dây thần kinh nào không, nhàn nhạt nhìn người kia nói: “Ông xã tôi tới rồi, tạm biệt.”

Bỏ lại đối phương với vẻ mặt ngượng ngùng thất vọng, Trần Kiều đi ở phía trước. Lý Tồn Căn yên lặng theo sau, nhìn bóng lưng cô mà nghi ngờ bản thân nghe lầm, cô gọi anh là ‘ông xã’? A Kiều lại có thể gọi anh là ‘ông xã’ ư? Chuyện tốt bất thình lình thế này, còn chưa kịp chuẩn bị, sao cô không cho anh chuẩn bị tinh thần một chút chứ, anh còn chưa nghe đủ nữa.

Trần Kiều dừng bước, vươn vai, “ Không muốn về nhà sao?”

Anh đứng tại chỗ, gương mặt nửa cười nửa hoài nghi, sau một lúc lâu mới hằn học yêu cầu, “Gọi anh lại đi.”

Đè nén cảm giác muốn nhìn anh xuống, Trần Kiều nhàn nhã bước đi. Anh bước lên hai bước là đuổi kịp cô, nhét một tay vào túi áo khoác của cô, âu yếm dỗ dành muốn nghe thêm lần nữa.

Chạy ra khỏi bãi đổ xe ở nhà ga, anh ngồi ở ghế phụ, hơi mệt mỏi nhướng mày, giọng Trần Kiều bình thản như làn gió ấm, “Anh ngủ một lát đi, tới nơi thì em gọi.”

“Em không yêu anh, lúc anh đi công tác em chẳng thèm nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn gì cả, tới khi đón anh còn vớ phải vận đào hoa nữa, anh nói chuyện với em, em cũng không quan tâm…” Anh nghĩ tới việc đó luyên thuyên không ngừng, cứ như người phụ nữ gắt gỏng bị chồng phụ bạc.

Khi anh không ở nhà, trong nhà quạnh quẽ, không có người nào ham muốn đòi hỏi, anh về đến nơi là lập tức náo nhiệt hẳn lên, náo nhiệt đến đau đầu. Trần Kiều vừa tức giận vừa buồn cười, “Anh có ăn cơm không, muốn ăn gì, về nhà rồi nói tiếp nhé.”

“Muốn về nhà.”

Trần Kiều nắm tay anh, Lý Tồn Căn giữ vali, mở cửa phòng, còn chưa kịp thay giày. Anh lập tức đẩy vali ra xa, nâng mặt cô hôn lên như giải tỏa cơn khát điên cuồng, bộ dáng thỏ trắng ngoan ngoãn trên đường về nhà đều là diễn cả, hơi thở của người đàn ông trưởng thành và mùi hormone quen thuộc bao trùm lấy cô.

Môi kề môi, toàn bộ không khí ở phổi đều bị anh chiếm đoạt, đến khi lồng ngực cô hơi đau anh mới buông ra. Thở hổn hển hai hơi, anh lại mạnh mẽ bắt nạt cô, hết vùi đầu vào cổ lại cúi xuống ngực cô mơn trớn làm loạn, Trần Kiều yếu ớt luồn vào tóc anh, cố tìm khe hở nói chuyện, “Lý Tồn Căn anh bao nhiêu tuổi rồi hả?” Thay đổi sắc mặt nhanh như thế.

“Ba tuổi, cũng có thể là 30 tuổi, đều tặng cho em hết.” Thanh âm trầm thấp, gấp không chờ nổi cởi bỏ quần áo cô, tựa như bị nghẹn đến cùng cực.

Một tháng không gặp, Trần Kiều cũng hiểu, nhưng không ngờ anh lại xúc động như vậy, “Anh, anh đi tắm trước đã..”

“Đừng ghét bỏ anh mà.”

“Em cũng muốn tắm, không tháo trang sức rất khó chịu.” Nói được nửa câu thì bị anh nâng hai đùi vòng qua eo mình ôm vào phòng ngủ, “Tắm chung đi.”

Trần Kiều đỏ mặt, bất giác nghĩ đến những hình ảnh cấm kỵ kia, hình như họ chưa bao giờ ‘làm’ sau khi tắm. Trần Kiều khó khăn lau mặt, tay cô choàng trước ngực, cố hết sức che đậy tầm mắt anh, quả thật có chút ngượng ngùng, ban ngày ban mặt lại còn vô cùng tỉnh táo, trần chuồng đối mặt nhau thế này.

Anh mặc kệ, ánh mắt sói đói của Lý Tồn Căn nhìn cô như hổ rình mồi, nếu không phải cô muốn tháo trang sức gì đó thì anh đã sớm mất khống chế nhào qua rồi. Bàn tay to sờ lấy bờ vai cô, xoay người cô đối diện với mình, nhẹ nhàng bế Trần Kiều đặt lên bàn trang điểm.

Dưới mông lạnh lẽo, làm hoa huy*t rụt lại, anh lập tức xông tới, Trần Kiều bị anh xâm nhập đột ngột, hơi nhăn mày. Lời muốn nói cứ thế bị nghẹn trong miệng, một khắc cũng chờ không được, bắt đầu như bão táp, đường đi hơi ướt át lại bị anh tàn nhẫn kích thích chảy ra ái dịch ngày một nhiều hơn.

Lý Tồn Căn đứng trên đất, nước chảy từ mặt đến bắp đùi, Trần Kiều ngồi ở trên, vật to lớn của anh vừa vặn đặt ngay cửa huyệt. Tư thế này thật dễ dàng, chỉ cần cố định chân cô, là có thể ‘làm’ thật thoải mái rồi.

Thịt non đột nhiên bị tấn công bắt buộc phải nở rộ, gậy th*t sưng to ghim sâu vào hạ thân đỏ bừng mẫn cảm, vì nuốt chửng côn th*t thô to mà phải cật lực co giãn, dù cố gắng như thế nhưng vẫn không còn tí khe hở nào. Nơi sâu nhất trong miệng nhỏ đang nhắm chặt, giống như một đóa hoa đang co lại thành nụ hoa vậy, từng luồng từng luồng dâm dịch sền sệt phun ra. côn th*t vọt vào tới khi đẩy lùi cửa động chọc vào hoa tâm, khi rút ra lại mang theo sự thay đổi 180 độ khác biệt.

Kích thích quá dữ dội, dòng điện được sinh ra không ngừng tích tụ vòng quanh bụng nhỏ, sau khi đạt đến đỉnh thì bùng nổ tẩy rửa toàn bộ tế bào trên cơ thể. Hoa tâm vừa tê vừa trướng, vô ý phun ra một dòng ái dịch đặc sệt, làm hạ thân của hai người ướt đẫm.

Anh đứng ung dung thong dong, vòng eo rắn chắc chứa đầy sức lực, anh không ngừng thúc vật lớn sưng to vào huyệt nhỏ, nhanh chóng rút ra lại đột nhiên đâm vào. Ngõ nhỏ phía dưới bị anh công kích không ngừng giãn ra, co lại, tiếp tục giãn ra rồi co lại…

Huyệt thịt nho nhỏ giống như chiếc miệng không răng cố hàm chứa côn th*t đang giày xéo xô đẩy, tốc độ xâm nhập càng lúc càng nhanh, làm cho cô bé mấp máy co rút liên tục. Một lần lại một lần bị thọc mở mật huyệt, vùi vào chỗ sâu nhất, cái miệng nhỏ bên trong sắp cản không nổi những cú đâm của anh nữa rồi.

Cô không chịu nổi trận làm tình mãnh liệt thế này, chỉ trong chốc lát mà như thủy triều dâng trào, dâm dịch phun toàn bộ lên chiếc bụng cơ bắp hoàn mỹ, cô kề sát vai anh vừa bị ‘làm’ vừa nhỏ giọng nức nở. Anh thì càng ngày càng hung hăng đòi hỏi, thúc mạnh một chút là chui vào hoa tâm, lần này thật sự quá sâu, cô co giật, vai lưng dựng thẳng, như thể bị thứ phía dưới xuyên đến đỉnh.

Trần Kiều ah ah rên, thở dốc dồn dập, Lý Tồn Căn hôn hít khắp người, từng thớ cơ căng chặt, cắn răng nói: “Cho em, anh cho em hết… A Kiều…”

Tinh dịch tích góp lâu ngày được mở chốt, côn th*t nóng bỏng ở hoa huy*t run lên từng cơn phun ra từng dòng bạch chước (*). Nghỉ ngơi một lúc, cô cũng còn chưa ổn định, gò má hồng hồng, ánh mắt long lanh phóng đãng, nước mắt đọng ở khóe, dáng vẻ kiều mị vô cùng.

(*) bạch chước: “ngọn lửa trắng’ –> tinh dịch

Da thịt áp sát nhau, nhẹ nhàng men theo đường cong thướt tha phía lưng cô vuốt ve, mơn trớn bờ vai, xương quai xanh, không khí lưu luyến ái muội, hơi thở nhục dục giàn giụa cùng động tác anh. Lý Tồn Căn vẫn chưa rời khỏi cô, côn th*t mềm xuống tựa như đã thỏa mãn, trường long rũ giữa hai chân, quy đầu lấp ló, nhen nhóm giữa không khí.

Thậm chí khi đã hoàn toàn dựa vào anh, mũi chân chạm đất cũng mềm nhũn như vải bông. Bắn sâu quá, cửa hoa tâm đã khép kín, giam giữ toàn bộ chất lỏng, chẳng chảy ra được bao nhiêu, bụng cô đã hơi tròn lên rồi, nhìn từ bên cạnh càng rõ ràng.

Vóc dáng anh cao lớn, hai năm nay lại càng cao hơn, đầu Trần Kiều chỉ có thể dựa vào ngực anh, nhắm mắt thích ứng, cô bé của cô bị thọc vào rút ra quá mãnh liệt, bụng nhỏ thì no căng, rất không thoải mái. Nhưng hiển nhiên anh vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ rửa sơ người cô, ôm cô bước vào bồn tắm, dòng nước ấm dâng lên tràn khỏi thành bồn.

Mặt đối mặt bị khóa trên đùi anh, bèn cảm thấy tay anh lưu loát đi xuống sờ 2 lần, ngay sau đó trong nước lập tức có gì đó đặt ở cửa huyệt, bị chế trụ eo ép ngồi xuống, lại cảm giác được toàn bộ quá trình huyệt nhỏ nuốt trọn côn th*t. Vào được quá sâu, cô rầm rì rên rỉ, nhích mông muốn dịch ra một chút, anh bất mãn dùng một tay ấn cô xuống, lần này đã lút cán đi vào, trướng đến mức hai đùi cô căng chặt.

Anh điều chỉnh tư thế, bắt đầu thong thả ra vào, dư vị của lần vừa rồi còn chưa tan, nên chỉ cần cọ sát nhẹ nhàng là có thể sinh ra kích thích tràn ngập. Thân thể ngâm trong nước ấm, xương cốt cô mềm oặt, cả người Trần Kiều đều phiếm hồng. gậy th*t vừa vào cô kêu lên một tiếng, vài sợi tóc dính vào mặt, toát lên vẻ ướt át quyến rũ đầy mê hoặc.

Bởi vì ở trong nước, côn th*t lại liên tục cắm vào trong nên cũng mang theo không ít nước, hoa khang ấm nóng nhẹ nhàng cắn anh, thoải mái thật. Anh than thở thỏa mãn, nâng mặt cô, kề trán cô, lần nào cũng vào thật triền miên và ôn nhu, nước gợn lăn tăn, dấu vết phóng túng phủ cả căn phòng.

Anh trầm thấp xác nhận, “A Kiều, em sướng không?”

Cô không rảnh trả lời, toàn bộ linh hồn cô đều trầm mê trong cõi khoái lạc, chậm chạp mở mắt, lông mi dính nước mà óng ánh, bờ môi hồng nhuận, mê người biết bao. Cô ôm cổ anh, khoảnh khắc bị anh tàn nhẫn ức hiếp chỉ có thể nhỏ giọng bất lực gọi tên anh, hoàn toàn ỷ lại, giao phó toàn bộ thể xác lẫn tinh thần cho anh.

A Kiều cần anh thế này, thật sự sẽ không yêu anh sao? Anh không tin. Nhắm mắt lại, không màng đến hậu quả, quyết tâm tiến tới, nồng nàn không chút hối hận, “Không còn quan trọng nữa, anh chỉ cần em vui, chỉ cần em sung sướng là đủ rồi.”



Tuy cả hai đi hẹn hò khá thường xuyên, nhưng đi nhằm ngày lễ lớn thì lúc nào cũng lang thang trong biển người. Đã xa nhau một tháng, gần như ngày nào họ cũng triền miên khác thường, Lý Tồn Căn nghỉ bao nhiêu ngày là Trần Kiều bị anh làm bấy nhiêu ngày, thật sự phóng túng quá độ.

Trần Kiều yếu ớt ngồi trong phòng làm việc, chỉ một động tác rất nhỏ ở hai chân thôi, mà phía dưới đã truyền đến cảm giác có dị vật bên trong rồi, cứ như anh vẫn luôn ở trong cô ấy. Quần nhỏ cọ xát cũng làm cô không chịu nổi, cửa huyệt nong nóng, bụng dưới thường xuyên tê dại, khi cô chịu không nổi nữa là đuổi anh ra cửa.

Kết quả anh lại tính toán dẫn cô đi suối nước nóng, trước tiên phải lên kế hoạch đã, anh đã định chỗ và thời gian sẵn rồi. Trần Kiều lại do dự, nghĩ đến ngày đó anh vừa trở về, cả hai đã làm trong bồn tắm rất lâu, hoa huy*t bị rót tinh căng cả bụng, mà anh thì khá hưng phấn, quả thật Lý Tồn Căn rất thích làm tình trong phòng tắm…

Anh hết lời năn nỉ cô, giống như cực kỳ muốn đi vậy, cô đành phải hẹn Chủ Nhật cùng soạn đồ xuất phát. Cũng không phải quá xa, đi cao tốc nửa ngày là đến nơi rồi, ngủ một giấc dậy xe đã dừng ở khách sạn, nơi đây là một quán rượu suối nước nóng rất được ưa chuộng, mỗi phòng đều có một ao suối nước nóng nhỏ, sạch sẽ vệ sinh, lại còn hợp ý Trần Kiều.

Cô ngủ một giấc thì không nói, nhưng anh là người lái xe một mạch tới đây, trên đường chả ai nói chuyện cả. Lòng Trần Kiều mềm nhũn, “Hay anh ngủ một chút đi, em đi xem có gì ngon không, tí nữa sẽ gọi anh.”

Tinh thần Lý Tồn Căn khá tốt, ôm lấy eo cô kéo lên giường, “Chúng ta đi dạo nhé, để xem có cảnh nào đẹp không.”

Khách sạn mà quản gia giới thiệu ở lầu 3, phía Đông có một suối nước nóng lộ thiên, có thể nhìn thấy toàn cảnh, cả hai qua đó xem. Hai bên bờ tường trán gạch men, hai bên còn lại gắn kính thủy tinh trong suốt, dòng nước ấm áp tràn ra bên ngoài, một tầng sương trắng lững lờ trên mặt nước, thật giống như tiên cảnh.

Bên trong đã có mấy người tắm, Trần Kiều không thích thế, Lý Tồn Căn cũng chẳng muốn ai thấy cô mặc áo tắm cả, vậy nên hai người bỏ đi. Nghe đâu trên ngọn núi này cảnh vật rất tốt, ngày mai hai người sẽ chuẩn bị đi ngắm một chuyến.

Trong phòng cũng có một con suối nhỏ, toàn căn phòng phảng phất mùi lưu huỳnh, không biết là do hoa trang trí hay do phun khử thứ gì mà  không khí lại có mùi hương lạ lùng như thế, nhưng cũng không quá khó ngửi. Ăn cơm xong, khoảng nửa tiếng sau, Trần Kiều thay quần áo xuống nước, dựa vào thành hồ thả lỏng. Trước kia cô cũng đi cùng Chu Ngọc Phân qua suối nước nóng tư nhân rồi, nhưng bên kia có quá nhiều hạn chế, tuy không hiện đại nhưng lại rất thoải mái tùy ý, nên cô tắm rất vui vẻ.

Anh ngồi trên thành hồ, nhìn cô đang dùng tay tưới nước lên người mình, đôi tay anh nhẹ nhàng chống lên, nhảy xuống đi đến bên cạnh cô. Môi dán sát tai cô thì thầm, “Nghe nói ở phía sau có cá trị liệu, vệ sinh cơ thể, chúng ta đi xem nhé.”

Anh vòng tay vuốt ve, Trần Kiều nhột không chịu được, đẩy mặt anh ra. Nhưng anh cứ dính vào người cô thế đó, càng kháng cự càng hăng hái, chơi đùa vui vẻ, tay cũng luồn vào quần bơi của cô, ngón giữa sờ lên chiếc miệng nhỏ, tối hôm qua làm xong vẫn còn hơi sưng, nơi ấy lập tức có cảm giác.

Cô dùng cả hai tay cũng không lay nổi anh, bị anh canh gác ở nhụy hoa, sau đó chui vào trong ngay, bắt chước động tác ra ra vào vào của cậu nhỏ. Trần Kiều rất nhanh đã mềm nhũn, ưm ưm a a rên rỉ, bắt lấy cánh tay đang chơi xấu của anh, lại được anh đỡ xoay người, vừa ngồi lên bậc thang trong ao đã bị anh xâm nhập.

Trận dằn co này kéo dài suốt 2 giờ, Trần Kiều đỡ cái bụng no tròn, thậm chí còn nghe được tiếng nước lắc lư, cô tủi thân rên rỉ, nhỏ giọng cầu xin; “Không làm nữa, trướng quá đi… Ưm… đừng mà…”

Anh chăm chú nhìn vào bụng cô, ánh mắt mơ hồ, tựa như đang tự hỏi điều gì, Trần Kiều cho rằng anh muốn bắn. Mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại bị anh đâm mạnh, từng chút từng chút lút cán đi vào, quy đầu khai mở cửa hoa tâm, toàn bộ nhiệt nóng vọt vào bên trong, cái tình huống chỉ có vào không có ra này, rất nhanh đã làm bụng cô càng căng lớn hơn nữa, thật sự quá giống trước kia.

Trần Kiều nỉ non khóc, anh cũng không dám phá phách nữa, cuối cùng nghiêm túc lao tới, thành thật bắn vào trong. Để lại chiếc bụng căng trướng, côn th*t lui ra ngoài, cho dù không phải toàn bộ chất lỏng, nhưng cô đã khóa chặt giữ lấy tất cả rồi.

Cô dựa vào thành ao, bụng như nổi lên mặt nước, quả thật trông hơi to hơn bình thường một chút. Anh nắm lấy eo cô, một tay đi vào thăm dò, chỉ là đầu ngón tay không dài như gậy th*t, nên không tới được cửa hoa tâm, chỉ có thể lấy bớt chất lỏng trên đường đi thôi.

Trần Kiều ôm anh, cắn môi lắc đầu, không thèm để ý đến bụng mình nữa, nhỏ giọng mắng anh, “Đều tại anh hết, khó chịu quá…”

Anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, ôm cô ra khỏi mặt nước, Lý Tồn Căn lấy một thứ từ trong túi ra, lại cúi xuống làm gì đó. Đặt Trần Kiều lên thành hồ, hai chân mở rộng hết mức, anh đứng ở dưới nước, lập tức cầm một vật bịt kín phía dưới.

Trần Kiều run lên, nhìn lướt qua chiếc bụng đang nhô cao, thấy trên tay anh đang cầm một cái ống hút bằng đầu ngón tay, dài khoảng 20cm. Cảm giác được sự lạnh lẽo của ống hút thủy tinh đang mấp máy ở cửa hoa tâm, cô nhận thấy dị vật trong bụng rất rõ ràng.

Anh nhẹ nhàng lay động ống hút, muốn mở cửa hoa tâm, nhưng không hề dễ dàng, chỉ có thể bắt chước gậy th*t đẩy đầu ống hút vào, đồng thời ấn bụng nhỏ, chất lỏng bên trong chịu không nổi áp lực rục rịch muốn ra ngoài. Chốc lát sau, cuối cùng cũng có hiệu quả, từng dòng chất lỏng tràn khỏi miệng nhỏ, ống hút dần dần chui vào, tuy không quá to, nhưng khi ống hút khai mở hoa tâm, cô luôn cảm nhận được một loại kích thích và khoái cảm mờ mịt khó tả, chất lỏng trong bụng theo nó từ từ ra ngoài.

Lơ đãng thấy anh định dùng miệng mút, hướng mắt cười với cô, thậm chí còn uống cạn. Trần Kiều sợ hãi không có thời gian ngẫm nghĩ nữa, đứng dậy đẩy mặt anh ra. Kết quả ống hút lại cắm sâu hơn phân nửa, hơn nữa còn va thẳng vào tử cung, cô lại run rẩy tiết thêm lần nữa.

Đã 11 giờ tối, mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, Trần Kiều kiệt sức hoàn toàn, ngã người trên giường, miễn cưỡng ăn thêm chút cháo. Còn anh thì muốn tắm, cô lại sợ anh làm bậy, nên đề nghị anh ra ngoài tắm, người nào đó có nói mình nhất định sẽ bớt phóng túng lại.

Không ngờ đã muộn thế này rồi, những người khác đều ngâm suối nước nóng trong phòng chứ chẳng ai ra ngoài cả. Dọc theo hành lang, vòng qua cái ao nhỏ, bên trong có một bầy cá trị liệu lăn tăn bơi. Vừa mới ngồi xuống đã được chúng bao vây, trên tay, trên chân thậm chí nơi riêng tư đều được chúng ‘trị liệu’ đến ngứa ngáy.

Cô run run dựa vào người anh, khi Lý Tồn Căn ôm cô không cẩn thận lỡ kéo nút thắt quần bơi của Trần Kiều, nơi này vừa hở nháy mắt đã được một đàn cá nhỏ sức sống tràn đầy vây quanh. Vừa gặm vừa cắn, cảm giác tê tê dại dại này làm người cô ngày càng mềm.

Anh thật quá đáng, còn dỗ dành cô hãy để cho chúng vệ sinh sạch sẽ đi, trực tiếp bế cô bằng tư thế xi tiểu ôm trước người, toàn bộ vùng dưới đều được mở rộng, đàn cá nhỏ được bơm máu gần như tất cả đều tụ lại đây. Trần Kiều run rẩy mãnh liệt, một câu cũng không nói thành lời, thân thể cô như được nối điện buộc phải lên đỉnh liên tục.

Đặt hai chân cô lên đùi mình, vươn tay sờ xuống dưới, ngón tay anh nghịch hai cánh hoa, thỉnh thoảng ấn vào miệng nhỏ. Đám cá tiếp tục theo sau ‘vệ sinh’, dưới nước đen cả một mảnh, lại không cẩn thận có một chú cá chui vào trong, đấu đá lung tung trong nhục bích mềm mại.

Nơi riêng tư như thả kẹo nổ, hoa huy*t nổ ầm cảm giác khiến người ta điên cuồng, chú cá nhỏ kia thậm chí còn men theo đường đi mà bơi lội. Trần Kiều bật khóc, duỗi thẳng mũi chân, Lý Tồn Căn ngậm lấy vành tai cô thủ thỉ an ủi, nói sẽ lấy nó ra giúp cô, ngón giữa vừa đẩy nhục huyệt, lại một chú cá nữa chui vào, cái loại cảm giác này cứ như khoan thủng bụng dưới thẳng tới tử cung vậy.

Thấy cô quá sợ hãi, nên anh không dám trêu chọc nữa, ôm cô khỏi mặt nước, ngón tay anh trườn vào. Hai chú cá trị liệu linh hoạt cực kỳ, phải một hồi sau mới chịu ra ngoài, nhân cơ hội này, côn th*t đã sớm thức tỉnh lại một lần nữa đắm mình trong nước.

Lần này, chính là kích thích gấp đôi, phóng đại đến tận cùng. Bên trong là huyệt nhỏ mềm mại đang muốn kẹp chết côn th*t anh, bên ngoài là vô số chiếc miệng của đàn cá trị liệu, không nặng không nhẹ gặm nhấm đoạn gậy lộ ra. Mỗi một lần côn th*t ra ngoài đàn cá nhỏ sẽ vây lấy nó, xúc cảm được gặm kích thích thế này làm cho từ dây thần kinh của nhục côn hưng phấn đến cực lạc, toàn gậy vừa ngứa vừa tê. Khoái cảm từ xương cùng bùng nổ, lan đến sống lưng xông lên đầu óc, mỗi một tế bào đều kêu gào sung sướng, anh như điên loạn, hung hăng đâm cô.

Trần Kiều chỉ có thể xóc nảy phập phồng trong nước, bắp đùi là một mảnh hỗn độn, môi âm hộ mẫn cảm đã sớm sưng to không chịu nổi, hạt châu cũng vì miệng huyệt tham ăn quá độ mà đỏ bừng. Lại bị lũ cá ‘vệ sinh’, một khắc này cô trốn cũng không thoát nữa rồi, toàn bộ hạ thân đều như chạm phải điện.

Quy phục trước trận làm tình này, cơn khoái cảm ập đến tới tấp, anh hung hăng lao cuốn lấy cô, rồi bắn sạch vào trong. Tinh dịch theo côn th*t rút ra mà phân tán trong nước, những chú cá con lập tức xông đến.

————————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK