Hoa Nhi từ ngoài phòng chạy ào vào như một cơn gió, nắm lấy tay Trần Kiều: “Chị à, bà A Phúc gọi chị đến, tìm chị có việc đấy.”
Trần Kiều bị lôi đi, chạy đến mảnh rau ngải đối diện nhà thì thấy một đoàn người đông đúc đang rẽ vào từ con đường lớn trong thôn, nếu muốn tới Lý gia bắt buộc phải đi qua đường này. Lý Tồn Căn đang đi cùng Trần Công, vừa đi vừa nói chuyện nên không để ý đến bên đây.
Trần Kiều liếc nhìn Hoa Nhi, trong lòng nghĩ chắc hẳn mẹ Lý và Lý Tồn Căn đã bàn bạc dẫn cô ra ngoài, chuyện này không thể trách lên đầu Hoa Nhi được. Thím A Phúc đứng trong sân bên cạnh, hai tay giấu trong tay áo, cười híp mắt chào hỏi các cô, lấy ra ít đồ ăn vặt: “Vừa mua được ít bánh dày ngọt lắm, hai chị em ăn đi.”
Sau đó bước vào nhà lấy ra một rổ kim chỉ cùng hộp thuốc lá rỗng ra, nhờ Trần Kiều vẽ giúp vài mẫu hoa lá mới. Tuy rằng Trần Kiều học mỹ thuật nhưng hoa văn trên miếng lót giày cũng học từ chỗ mẹ Lý, giày của những người trong nhà cũng một tay mẹ Lý làm ra. Cô chỉ xem mèo vẽ hổ, không dám nhận sẽ đẹp hơn đồ bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng tạm chấp nhận được. Đương nhiên mục đích chính của thím A Phúc không phải là vẽ hoa lá gì, chẳng qua chỉ kiếm cớ để cô ra ngoài mà thôi. Trần Kiều và Hoa Nhi ngồi trên ghế dài thêu hoa, thím A Phúc ở một bên khâu giày, đến buổi chiều còn giữ các cô ở lại ăn cơm.
Về đến nhà Trần Kiều mới để ý một lượt, thấy trong nhà không có dấu hiệu từng tiếp đãi khách, chắc hẳn đám người Trần Công không dừng lại ở nhà rồi. Trong lòng cô bỗng thấy rối bời, giống như tia hi vọng đang được thắp lên giữa đồng hoang u ám vậy, cô cố gắng bước đến gần, cuối cùng cũng mờ mịt không tìm được phương hướng chính xác.
Hai ngày nay Trần Kiều chịu khó chạy qua nhà Anh Tử, vì cảm thấy rất nhàm chán, hai nhà cách nhau không xa lắm, mẹ Lý và Lý Tồn Diệp cũng không giám sát cô quá gắt gao. Có lẽ bọn họ nghĩ đã được một thời gian dài rồi, Trần Kiều cũng ngoan ngoãn lên không ít, chắc hẳn sẽ không chạy trốn nữa đâu.
Chiều hôm đó sắc trời hơi u ám, cảnh sắc nhợt nhạt, nơi núi rừng chập trùng đen tối ở xa xa chợt vang lên tiếng kêu của loài động vật nào đó, càng khiến cho thôn làng thêm vắng lặng. Trần Kiều nhấc một chiếc ghế nhỏ ra ngồi trước cửa, Lý Đạt chạy đến tìm mẹ Lý.
Lý Tồn Diệp ra tiếp đón, trên tay còn đang cầm bộ quần áo chưa vá xong: “Không hay rồi, có lở núi, nghe nói Căn Tử bị vùi rồi.”
Trần Kiều không hiểu sao lại hoảng hốt, trong lòng co thắt từng cơn. Lý Tồn Diệp khóc nức nở, nằng nặc đòi theo Lý Đạt đến xem, bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất trong sương mù dày đặc.
Đêm tối càng thêm âm trầm, mái hiên kết thành băng âm u một vùng, Trần Kiều sờ mặt còn tưởng bản thân vừa khóc, hóa ra là do trời mưa. Lúc Anh Tử đội áo mưa bước vào cửa, Trần Kiều vẫn đang nhìn chằm chằm vào đống lửa chưa kịp hoàn hồn.
“Mẹ của Hoa Nhi cũng đi rồi, Lý Đạt có mang theo tiền, Hoa Nhi vốn định quay về nhưng tôi nói cô đến nhà thím A Phúc.” Trần Kiều chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Anh Tử lại lạnh lùng như vậy, ánh mắt tăm tối nhìn cô chằm chằm, thoáng qua cũng biết đối phương đang nghĩ gì.
Trần Kiều bừng tỉnh, cô xoay người cầm lấy một bộ áo mưa. Hai người dọc theo con đường núi chạy về phía trước, bởi vì sắc trời đen kịt nếu bật đèn pin sẽ bị phát hiện, dọc đường đi hai người bị té ngã vài lần, cả hai dìu dắt lẫn nhau chạy xuống chân núi.
Giống như không tin sẽ thuận lợi như vậy, Anh Tử nắm chặt tay Trần Kiều, lòng bàn tay nóng bỏng.
“Sao vậy?” Đứng ở đây có thể nhìn thấy doanh trại của đội tuần tra, Trần Kiều đột nhiên dừng bước: “Lúc trước tôi có tìm một kỹ sư bên đó nhờ giúp đỡ, nhưng anh ta vẫn chưa hồi âm, có đáng tin không?”
“Hết cơ hội rồi, chúng ta không thể lên trấn. Trạm ô tô, Cục Công An đều qua lại với bọn họ, nếu xuất hiện sẽ bị bắt.”
Hai người lén lút đứng bên ngoài thăm dò, bên trong không có ai. Trần Kiều bỗng nhớ ra bọn họ chắc chắn đang gặp phải lở núi, nên chỗ này mới bỏ không. Hai người tìm đến phía sau căn bếp, nơi đó khá ấm áp, bình thường cũng không có ai lui tới.
Đang bàn bạc nên làm gì tiếp theo, bên ngoài đột nhiên có một người bước vào, cả hai bên đều giật nảy mình. Đối phương trợn tròn mắt nói lắp bắp, Anh Tử tiến lên một bước định nói chuyện, Trần Kiều đột nhiên kéo cô lại: “Anh yên tâm, chúng tôi không làm gì cả, cũng không phải người xấu. Chúng tôi sẽ đi ngay, anh đừng hô hoán.”
Đến lúc các cô bước ra ngoài cửa người kia mới lên tiếng: “Các cô bị bán đến nơi này đúng không, muốn chạy trốn hả? Tôi giúp các cô.”
Trần Kiều vốn còn do dự thì Anh Tử đã bước lên lôi kéo. Đối phương không thù không oán, không có lý do để làm hại các cô, trước tiên nghe anh ta nói thế nào. Tiểu Lưu cũng là kỹ sư công trình đi theo Trần Công, lúc trước từng nhìn thấy Anh Tử, biết cô là vợ của Lý Đạt, cũng từng nói chuyện với nhau, sau này không hiểu sao lại bị Lý Đạt nhắm vào. Nghe người khác nói mới biết ở đây có tục mua vợ, khi ấy anh ta đã nghi ngờ Anh Tử bị mua về rồi.
Lúc này nhìn thấy cô càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, anh ta và Lý Đạt vốn không hợp nhau, hơn nữa cô gái bị lừa bán này còn muốn bỏ trốn, anh ta sao có thể trơ mắt đứng nhìn được. Thế là giấu hai người vào trong phòng mình: “Cứ trốn ở đây trước đã, ngày mai bọn tôi có một chiếc xe đi vào thành phố, tôi giúp hai cô lẻn vào trong. Vào được thành phố rồi nói tiếp.”
Anh ta cũng biết đám mua bán người đều cùng một giuộc, cho dù có những người không trực tiếp tham gia nhưng vẫn cố tình bao che cho nhau. Trần Kiều không tin tưởng anh ta tuyệt đối, trong lòng vẫn đề phòng. Anh Tử thì tán gẫu với Tiểu Lưu vài câu, bóng đêm càng lúc càng nặng nề, có vài người trong đoàn khảo sát trở về, tiếng nói chuyện ầm ĩ.
Tiểu Lưu đưa cho các cô mấy cái bánh màn thầu, Trần Kiều không có tâm trạng để ăn, thần kinh cô vừa căng thẳng vừa hưng phấn, mơ hồ còn cảm thấy chút khổ sở. Bên ngoài trời mưa càng tầm tã, âm thanh tí tách phóng to lên vô số lần, rơi thẳng vào trong lòng khiến người khác cực kỳ hoang mang.
Cô nhớ Lý Đạt vừa nói, ngọn núi bỗng nhiên bị lở, Lý Tồn Căn bị chôn vùi bên trong…
Trong sâu thẳm tâm hồn cô không dám nghĩ đến, nếu anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà cô lại bỏ trốn. Trần Kiều co người lại, ghé sát bên người Tử Anh để cảm nhận chút hơi ấm từ người cô ấy. Cô không có lỗi với anh, cũng không nên cảm thấy có lỗi, khi về nhà thì gửi chút tiền đến đây là được. Ngoại trừ chuyện muốn giữ cô ở lại thì những chuyện khác đều có thể bỏ qua. Buổi tối Tiểu Lưu không về phòng ngủ, trong lòng Trần Kiều lo lắng không yên, thêm việc không quá tín nhiệm Tiểu Lưu, nên giấc ngủ cứ chập chờn. Anh Tử phải an ủi cô, nói qua cuộc trò chuyện thấy anh ta là người nhiệt tình, anh ta thật lòng muốn giúp đỡ các cô.
Sáng hôm sau, phía sườn núi xuất hiện một ánh rạng đông, chiếu lên mặt tuyết còn đọng lại, tô thêm ram màu sáng rực rỡ cho một nửa bầu trời. Vì có một chiếc xe chở rau đến, nên Tiểu Lưu gọi các cô dậy sớm, các cô lặng lẽ trốn sau thùng xe. Chiếc xe lăn bánh khỏi con đường nhỏ lầy lội, bắt đầu chạy trên con đường nhựa bằng phẳng. Trên đường xe cộ dần tấp nập, lâu rồi không được hít thở bầu không khí thành thị vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cho Trần Kiều muốn khóc. Gần một năm qua, cô chưa từng nghĩ may mắn lại đột nhiên mỉm cười như vậy.